Chương 116: Q.1 - Thiên Hỏa Trận Và Kiếm Ý Đột Phá

Quảng trường phủ họ Lương rực cháy trong ánh lửa đỏ rực của Thiên Hỏa Trận, không khí nóng rát như thiêu đốt cả da thịt, từng luồng nhiệt sóng cuộn trào, khiến các gia nhân đứng xa cũng phải lùi lại vài bước, mồ hôi ướt đẫm áo. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc bén, đứng giữa vòng tròn trận pháp, tay nắm chặt thanh kiếm Sử Lược Thần, cảm nhận hơi nóng phả vào mặt, đôi mắt khẽ híp lại, tự nhủ: “Trận pháp này không đơn giản! Nhiệt độ này, ngay cả Chân Thánh bốn sao cũng khó chịu nổi, họ Lương muốn làm khó ta! Nhưng ta không dễ bị khuất phục!” Hắn vận Linh Lực, bao quanh cơ thể một lớp khí mỏng, giảm bớt cảm giác nóng rát, đồng thời dùng Thiên Y Vô Hạn để điều hòa cơ thể, giữ tâm tĩnh, mạch khí thông suốt.

Bên ngoài trận, Lương Thiên Hành, gia chủ họ Lương, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, ngồi trên ghế cao, ánh mắt sắc bén quan sát Huỳnh Thắng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tiểu tử này, chỉ Chân Thánh ba sao đỉnh phong, dám bước vào Thiên Hỏa Trận của họ Lương? Đúng là không biết tự lượng sức! Trận này, ngay cả Chân Thánh năm sao sơ kỳ cũng phải chật vật, hắn chỉ có nước bỏ cuộc!” Lương Tiểu Phượng, đứng bên cạnh, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Huỳnh Thắng, khẽ hừ: “Hắn vượt qua nổi mới lạ! Nếu không qua, ta sẽ khiến hắn làm gia nhân cả đời, không bao giờ xứng làm phu quân của ta!” Hữu Đạt, tóc muối tiêu, dáng trung niên, đứng phía sau, lo lắng đến mức mồ hôi ướt trán, liên tục nhìn về phía Huỳnh Thắng, lòng như lửa đốt: “Cửu Chân, con phải cẩn thận! Trận này, nguy hiểm lắm!”

Huỳnh Thắng quay đầu, nhìn Hữu Đạt, khẽ gật, ánh mắt tự tin: “Cha, con ổn! Họ Lương muốn làm khó con, nhưng con sẽ cho họ thấy, họ Mã không dễ bị bắt nạt!” Hắn quay lại, đối diện trận pháp, hít sâu một hơi, vận Linh Lực, bước vào sâu hơn. Lửa bùng lên dữ dội, từng cột lửa đỏ rực lao thẳng về phía hắn, mang theo nhiệt độ kinh khủng, như muốn thiêu đốt mọi thứ. Hắn không chút hoảng sợ, tay cầm Sử Lược Thần, khẽ rút kiếm, một luồng khí mát lạnh từ thanh kiếm tỏa ra, làm dịu đi phần nào cái nóng, khiến hắn bất ngờ: “Thanh kiếm này, có khí tức đặc biệt! Nó không tầm thường như ta nghĩ, nhưng không có [Vô Thiên Nhãn], ta không thể hiểu rõ! Dù sao, nó giúp ta giảm nhiệt, tốt rồi!”

Lương Tiểu Phượng nhìn cảnh đó, khẽ nhíu mày: “Thanh kiếm của hắn, có gì đó kỳ lạ! Nhưng chỉ vậy thôi, không đủ để vượt qua Thiên Hỏa Trận!” Lương Thiên Hành gật đầu, ánh mắt lạnh: “Hắn chỉ kéo dài thời gian thôi! Thiên Hỏa Trận không chỉ có lửa nóng, mà còn có Hỏa Linh ẩn trong đó! Hỏa Linh cấp Chân Thánh năm sao, hắn không thể đối phó!” Hữu Đạt nghe vậy, tái mặt, nhưng không dám lên tiếng, chỉ nắm chặt tay, lòng như lửa đốt: “Cửu Chân, con phải vượt qua!”

Huỳnh Thắng tiến sâu vào trận, lửa càng lúc càng dữ dội, từng cột lửa hóa thành hình dạng kỳ lạ, như rồng, như hổ, lao thẳng về phía hắn, mang theo áp lực khủng khiếp. Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, thân hình hóa thành bóng mờ, liên tục né tránh, đồng thời vung kiếm, chém ra từng đạo kiếm khí, cắt đứt cột lửa, nhưng lửa lại nhanh chóng tái hợp, không ngừng tấn công. Hắn nhíu mày, cảm nhận áp lực: “Lửa này không chỉ nóng, mà còn có ý chí riêng! Nếu cứ né tránh, ta sẽ kiệt sức! Phải tìm cách phá trận!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, cảm nhận luồng khí trong trận pháp, phát hiện một điểm yếu: “Ở trung tâm trận, có một luồng khí mát lạnh, chắc là mắt trận! Nếu phá được, trận sẽ dừng!”

Đúng lúc đó, một tiếng gầm vang lên, từ trung tâm trận, một con Hỏa Linh hình rồng lửa xuất hiện, thân dài hơn mười mét, mắt đỏ rực, khí tức Chân Thánh năm sao sơ kỳ, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo áp lực kinh khủng. Hắn giật mình: “Hỏa Linh? Chân Thánh năm sao sơ kỳ, mạnh hơn ta một cảnh giới nhỏ! Nhưng ta bá, không sợ!” Hỏa Linh gầm lên, phun ra một cột lửa đỏ rực, bao phủ cả không gian, không cho hắn đường né tránh. Hắn không né, tay cầm Sử Lược Thần, hét lớn: “Mã Nhất Trảm – Ngũ Trảm!” Năm đạo kiếm khí sắc bén, mang theo khí tức bá đạo, chém thẳng về phía cột lửa, cắt nó làm năm mảnh, nhưng Hỏa Linh không dừng, lao đến, móng vuốt đỏ rực chộp thẳng vào ngực hắn.

Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh trong gang tấc, nhưng áp lực từ Hỏa Linh khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch: “Chân Thánh năm sao, không dễ đối phó! Nhưng ta không chỉ dựa vào tu vi!” Hắn vung kiếm, liên tục chém ra kiếm khí, nhưng Hỏa Linh không hề hấn, lửa trên thân tái hợp nhanh chóng, gầm lên, phun ra một cột lửa lớn hơn, bao phủ toàn bộ khu vực. Hắn cảm nhận nguy hiểm, vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, giữ tâm tĩnh, khí thông lục mạch, đồng thời vận kiếm, tập trung tinh thần, cảm nhận một luồng ý chí mơ hồ từ Sử Lược Thần.

Đột nhiên, trong tâm trí hắn, một tia sáng lóe lên, như ký ức mơ hồ từ thanh kiếm truyền đến, một giọng nói cổ xưa vang lên: “Kiếm Ý, không chỉ là chém, mà là ý chí! Dùng ý chí dẫn kiếm, kiếm sẽ vô địch!” Hắn ngộ ra, nhắm mắt, bỏ qua cái nóng, bỏ qua áp lực, tập trung tinh thần vào kiếm, cảm nhận từng luồng khí trong không gian, từng nhịp đập của Hỏa Linh. Hắn mở mắt, ánh mắt sắc bén, vung kiếm, một đạo kiếm khí không sắc bén như trước, mà mang theo ý chí mạnh mẽ, như có thể chém đứt mọi thứ, lao thẳng về phía Hỏa Linh. “Kiếm Ý – Trảm Hỏa!” Hắn hét lên, kiếm khí chém qua, Hỏa Linh gầm lên đau đớn, thân lửa bị cắt đôi, không tái hợp được, tan rã thành từng mảnh lửa rơi xuống đất.

Lương Thiên Hành và Lương Tiểu Phượng đứng bật dậy, kinh ngạc: “Kiếm Ý? Hắn ngộ ra Kiếm Ý trong Thiên Hỏa Trận? Tiểu tử này, không tầm thường!” Hữu Đạt mừng đến rơi nước mắt: “Cửu Chân, con làm được rồi!” Hỏa Linh tan rã, nhưng Thiên Hỏa Trận chưa dừng, lửa càng dữ dội, từng cột lửa hóa thành hàng trăm con rắn lửa, lao về phía Huỳnh Thắng, áp lực tăng gấp bội. Hắn mỉm cười: “Kiếm Ý, ta đã ngộ! Giờ là lúc phá trận!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, lao thẳng về trung tâm trận, nơi luồng khí mát lạnh phát ra, vung kiếm, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, cắt đứt mắt trận. “Ầm!” Trận pháp rung chuyển, lửa tắt dần, không gian trở lại bình thường, Huỳnh Thắng đứng giữa quảng trường, áo gấm cháy xém, nhưng ánh mắt sáng rực, tay cầm kiếm, khí thế mạnh mẽ.

Lương Tiểu Phượng cắn môi, ánh mắt phức tạp: “Hắn… vượt qua thật! Kiếm Ý, hắn ngộ ra Kiếm Ý! Ta không ngờ!” Lương Thiên Hành nhíu mày: “Tiểu tử này, tiềm năng đáng sợ! Nhưng qua được Thiên Hỏa Trận, hắn xứng làm con rể họ Lương!” Hữu Đạt lao đến, ôm lấy Huỳnh Thắng: “Cửu Chân, con giỏi lắm! Cha tự hào về con!” Hắn cười: “Cha, con nói rồi, họ Lương không làm khó được con! Ta bá, thế thôi!” Lương Tiểu Phượng bước đến, ánh mắt vẫn kiêu ngạo, nhưng có chút kính nể: “Cửu Chân, ngươi qua được Thiên Hỏa Trận, ta giữ lời, sẽ xem ngươi là phu quân! Nhưng ngươi đừng nghĩ ta dễ phục tùng!” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, cứ thử xem! Ta bá, không sợ!”

Đêm đó, tại đại sảnh phủ họ Lương, tiệc mừng diễn ra, không khí náo nhiệt, nhưng Huỳnh Thắng không thoải mái, ánh mắt luôn cảnh giác, cảm nhận được vài khí tức mạnh mẽ trong phủ, thầm nhủ: “Họ Lương không đơn giản, có nhiều cao thủ ẩn mình! Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Hắn sờ thanh Sử Lược Thần, cảm giác mơ hồ quen thuộc lại dâng lên, nhưng không dám đào sâu, chỉ tập trung quan sát xung quanh, chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo trong hành trình tại họ Lương.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập