Chương 115: Q.1 - Hành Trình Đến Họ Lương

Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt tại phủ họ Mã, không khí nhộn nhịp chuẩn bị cho sự kiện thông gia với gia tộc họ Lương. Các gia nhân tất bật trang trí, cờ hoa rực rỡ treo khắp phủ, tiếng cười nói rộn ràng vang lên, nhưng trong lòng Huỳnh Thắng, hiện đang mang thân thể Cửu Chân, lại dậy sóng bất an. Hắn đứng trước gương đồng, chỉnh lại bộ áo gấm màu xanh thẫm thêu hoa văn rồng bạc, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc lạnh, thầm nghĩ: “Thông gia này, ẩn tình sâu xa, không đơn giản! Họ Lương thực lực vượt họ Mã, nếu không cẩn thận, ta sẽ bị cuốn vào rắc rối lớn! Nhưng ta bá, cứ chơi tới bến, xem sao!” Hắn nắm chặt thanh bảo kiếm Sử Lược Thần, cảm giác mơ hồ quen thuộc vẫn ám ảnh, nhưng không dám đào sâu ký ức, sợ lại đau đớn như lần trước.

Hữu Đạt, tóc muối tiêu, dáng trung niên nhưng già trước tuổi, bước vào, ánh mắt đầy áy náy: “Cửu Chân, con chuẩn bị xong chưa? Sứ giả họ Lương đã đến, chúng ta phải lên đường ngay! Cha biết con uẩn khuất, nhưng vì gia tộc…” Hắn ngắt lời, giọng trầm: “Cha, con hiểu! Đừng áy náy, con sẽ vì đại cuộc! Nhưng cha phải giữ lời hứa, nếu con cần gì, cha phải giúp!” Hữu Đạt gật đầu, thở phào: “Được, cha hứa! Giờ đi thôi, đừng để họ Lương chờ!” Ông vỗ vai hắn, ánh mắt vừa an ủi vừa lo lắng, thầm nghĩ: “Con trai ta, mạnh mẽ hơn ta nghĩ!”

Ngoài sân phủ, một đoàn xe ngựa lộng lẫy, cờ thêu chữ “Lương” bay phấp phới, sứ giả họ Lương, một lão nhân áo bào tím, dáng cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, đứng đợi, thầm nghĩ: “Họ Mã chậm chạp quá!” Thấy Hữu Đạt và Huỳnh Thắng bước ra, lão ôm quyền: “Hữu gia chủ, Cửu Chân thiếu gia, chúng ta nên đi ngay! Gia chủ họ Lương đã chuẩn bị lễ thông gia, không nên chậm trễ!” Hữu Đạt cười gượng: “Lương sứ giả, chúng ta sẵn sàng! Mong gia tộc họ Lương chiếu cố con trai ta!” Lão gật đầu, ánh mắt lướt qua Huỳnh Thắng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, không tầm thường!”

Đoàn người lên xe ngựa, rời phủ họ Mã, hướng về Đại Thổ Bắc Vực, nơi gia tộc họ Lương tọa lạc. Trên xe, Huỳnh Thắng ngồi đối diện Hữu Đạt, không khí im lặng nặng nề, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn đều trên đường đá. Hắn nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thoáng qua, rừng cây xanh mướt, từng đàn chim bay lượn, thầm nghĩ: “Đại Thổ Bắc Vực, xếp hạng ba trong năm Đại Thổ, không biết họ Lương mạnh cỡ nào? Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Hắn quay sang Hữu Đạt: “Cha, ước hẹn năm xưa giữa hai Cụ Tổ là gì? Sao con cảm giác có gì đó không ổn?” Hữu Đạt thở dài: “Cửu Chân, năm xưa, Cụ Tổ họ Mã và họ Lương giao chiến vì một bảo vật, sau hòa giải, lập ước hẹn: Nếu đời sau, hai nhà có con trai con gái, sẽ thông gia để hóa giải ân oán! Nhưng ẩn tình, cha không rõ, chỉ biết họ Lương luôn muốn áp chế họ Mã! Con qua đó, phải cẩn thận!”

Hắn gật, thầm nghĩ: “Hóa ra là thế! Họ Lương muốn lợi dụng thông gia để kiểm soát họ Mã! Ta bá, không dễ đâu!” Hắn sờ thanh kiếm Sử Lược Thần bên hông, cảm giác mơ hồ lại dâng lên, nhưng không dám đào sâu, thầm nghĩ: “Thanh kiếm này, có gì đó liên quan đến ta, nhưng sao không nhớ nổi?” Hắn hỏi tiếp: “Cha, cô gái con thông gia, nàng thế nào?” Hữu Đạt cười khổ: “Là Lương Tiểu Phượng, con gái út của Lương gia chủ, nghe nói tư chất cực cao, đạt Chân Thánh hai sao đỉnh phong, tính tình kiêu ngạo, nhưng dung mạo như tiên nữ! Con cẩn thận, đừng làm nàng giận!” Hắn cười nhạt: “Chân Thánh hai sao đỉnh phong? Ta ba sao, nàng không làm gì được ta! Ta bá, cứ xem sao!”

Hành trình kéo dài ba ngày, đoàn xe ngựa đi qua rừng sâu, núi cao, thỉnh thoảng gặp vài ma thú cấp thấp, nhưng sứ giả họ Lương ra tay, dễ dàng xử lý, thầm nghĩ: “Lão này ít nhất Chân Thánh năm sao!” Đến ngày thứ ba, phủ họ Lương hiện ra, tọa lạc trên một ngọn núi lớn, mây mù lượn lờ, tường thành cao ngất, cờ thêu chữ “Lương” bay phấp phới, không khí uy nghiêm, thầm nghĩ: “Phủ họ Lương, khí thế mạnh thật!” Cổng phủ mở rộng, gia nhân đứng hai bên, một nam tử trung niên, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, bước ra—Lương Thiên Hành, gia chủ họ Lương, Chân Thánh sáu sao, thầm nghĩ: “Họ Mã đến rồi!”

Hữu Đạt ôm quyền: “Lương gia chủ, chúng ta đến đúng hẹn! Đây là con trai ta, Cửu Chân!” Lương Thiên Hành gật, ánh mắt sắc bén nhìn Huỳnh Thắng: “Tốt lắm! Cửu Chân thiếu gia, quả nhiên anh tuấn! Vào phủ, lễ thông gia sẽ diễn ra ngay!” Hắn đáp lễ, thầm nghĩ: “Lão này Chân Thánh sáu sao, mạnh hơn Hữu Đạt nhiều! Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Đoàn người vào phủ, không khí náo nhiệt, cờ hoa rực rỡ, gia nhân tất bật, thầm nghĩ: “Họ Lương chuẩn bị lớn thật!”

Trong đại sảnh, bàn tiệc đã sẵn, Lương Thiên Hành ngồi ghế chủ, Hữu Đạt và Huỳnh Thắng ngồi bên, các trưởng lão họ Lương hiện diện, khí thế áp đảo, thầm nghĩ: “Họ Lương mạnh thật!” Lương Thiên Hành cười: “Hữu gia chủ, Cửu Chân thiếu gia, hôm nay là ngày vui, chúng ta uống một chén trước!” Hữu Đạt gật, nâng chén, nhưng Huỳnh Thắng cảm giác bất an, thầm nghĩ: “Rượu này, có gì đó không ổn! Ta bá, phải kiểm tra!” Hắn dùng Thiên Y Vô Hạn, cảm nhận mùi rượu, phát hiện một chút độc tố nhẹ, không gây chết, nhưng làm người uống mất cảnh giác, thầm nghĩ: “Họ Lương chơi bẩn! Độc này, chỉ khiến ta mê man, dễ khống chế!”

Hắn giả vờ uống, nhưng vận công, đẩy độc ra ngoài, thầm nghĩ: “Ta bá, trò này không qua mắt được!” Lương Thiên Hành cười: “Cửu Chân thiếu gia, rượu hợp ý chứ? Hôm nay, con gái ta, Tiểu Phượng, sẽ ra gặp con!” Hắn gật: “Rượu ngon! Mong gặp Tiểu Phượng cô nương!” Một nữ tử bước ra, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt kiêu ngạo—Lương Tiểu Phượng, Chân Thánh hai sao đỉnh phong, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, chỉ Chân Thánh ba sao, không xứng với ta!”

Nàng ôm quyền: “Cửu Chân thiếu gia, ta là Lương Tiểu Phượng! Thông gia này, ta không đồng ý, nhưng vì gia tộc, ta chấp nhận! Nhưng ta có điều kiện: Nếu ngươi không vượt qua thử thách của ta, ta sẽ không coi ngươi là phu quân!” Lương Thiên Hành cười: “Tiểu Phượng, đừng làm khó Cửu Chân thiếu gia!” Hữu Đạt lo lắng, nhưng Huỳnh Thắng cười: “Tiểu Phượng cô nương, thử thách gì, cứ nói! Ta không ngại! Ta bá, sợ gì nàng!” Nàng hừ lạnh: “Tốt! Thử thách là: Ngươi phải vượt qua Thiên Hỏa Trận của họ Lương! Nếu không qua, ngươi chỉ là gia nhân trong phủ ta, không xứng làm phu quân!”

Hữu Đạt tái mặt: “Thiên Hỏa Trận? Đó là trận pháp nguy hiểm, ngay cả Chân Thánh bốn sao cũng khó qua!” Lương Thiên Hành cười: “Hữu gia chủ, yên tâm! Nếu Cửu Chân thiếu gia không qua, chúng ta vẫn xem hắn là con rể, nhưng chỉ làm gia nhân!” Hắn nghĩ: “Họ Lương muốn hạ nhục họ Mã! Thiên Hỏa Trận, nghe nguy hiểm, nhưng ta bá, cứ thử!” Hắn nói: “Được, ta đồng ý! Nhưng nếu ta qua, Tiểu Phượng cô nương phải thật sự xem ta là phu quân!” Nàng gật: “Tốt! Nếu ngươi qua, ta sẽ chấp nhận!” Lương Thiên Hành cười: “Hảo! Ngày mai, chúng ta mở Thiên Hỏa Trận!”

Đêm đó, trong phòng khách, Huỳnh Thắng ngồi thiền, vận công điều tức, thầm nghĩ: “Thiên Hỏa Trận, không biết thế nào, nhưng ta có Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ nhanh, có thể thử! Họ Lương muốn hạ nhục họ Mã, ta phải làm họ thất vọng! Ta bá, không dễ đâu!” Hắn sờ thanh Sử Lược Thần, cảm giác quen thuộc lại dâng lên, thầm nghĩ: “Thanh kiếm này, có gì đó liên quan đến ta, nhưng sao không nhớ nổi? Nếu [Vô Thiên Nhãn] hoạt động, ta đã biết rõ!” Hắn thở dài, nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần cho thử thách ngày mai, thầm nghĩ: “Ngày mai, ta sẽ cho họ Lương thấy, ta không phải kẻ dễ bắt nạt!”

Sáng hôm sau, tại quảng trường phủ họ Lương, Thiên Hỏa Trận đã sẵn sàng, một vòng tròn trận pháp lớn, lửa đỏ rực cháy, không khí nóng rực, thầm nghĩ: “Trận pháp này, nguy hiểm thật!” Lương Thiên Hành, Hữu Đạt, Lương Tiểu Phượng và các trưởng lão đứng ngoài, quan sát, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, sẽ thất bại thôi!” Hữu Đạt lo lắng: “Cửu Chân, con cẩn thận!” Hắn cười: “Cha, yên tâm! Con sẽ qua! Ta bá, không sợ!” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh: “Tự tin quá! Nếu ngươi qua, ta sẽ giữ lời!” Hắn bước vào trận, lửa bùng lên, bao quanh, thầm nghĩ: “Bắt đầu rồi! Ta bá, phải thành công!”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập