Bốn người đàn ông trưởng thành sỡ hữu chỉ số nhỉnh hơn tôi một chút.
Là người luôn dựa vào chỉ số và kỹ năng để đánh bại quái vật và bọn cướp bóc, tôi có hơi lo lắng, nhưng cuối cùng, đó là lo lắng dư thừa.
‘……Dễ hơn mình nghĩ.’
Nếu là một trận tay không với bốn đối thủ thì có thể đã khác. Nhưng với vũ khí và khiên đầy đủ, sự bất lợi về số lượng không phải vấn đề lớn.
Tôi có thể nhìn thấy mọi đòn tấn công một cách rõ ràng.
Ừ thì, tôi đã chiến đấu với những con quái vật như Amelia từ khi còn cấp thấp, nên có lẽ điều này là tự nhiên?
Rắc!
Khi kẻ địch tấn công, tôi dùng khiên đỡ.
Khi họ sơ hở, tôi vung chùy đánh xuống. Lặp lại.
Rầm!
Sau khi dập chùy vào sọ một tên lính, chỉ còn lại một tên.
“……T-tôi không muốn chết.”
Tên lính còn lại, còn khá trẻ và nãy giờ luôn núp ở phía sau an toàn nhất, cảm thấy cái chết sắp đến và bắt đầu quay lưng bỏ chạy.
Bạn bè đã chết của anh chắc sẽ thất vọng đấy.
Tôi nắm lấy khiên, ném nó như một chiếc boomerang với toàn lực.
Vút!
Tên kỹ năng này tên là [Shield Arrow].
Đây là một kỹ năng tôi luyện tập rất chăm khi còn cấp thấp vì muốn có một đòn đánh tầm xa, nhưng cuối cùng lại rất ít dùng đến.
Bịch!
Tên lính bị khiên đánh trúng sau đầu ngã sấp xuống, tôi nhanh chóng tiếp cận và khống chế hắn.
“Buông ra, buông ra! Thả ta ra……!”
Tên lính hoảng loạn, giãy giụa tuyệt vọng.
“Tôi có vài câu hỏi.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời sao… Ugh!”
Tôi đấm vào bụng hắn, hắn dịu lại.
“Khụ, khụ, ư…”
Giờ thì không gian đã đủ yên để nói chuyện, tôi bắt đầu khai thác thông tin.
Trước tiên, điều tôi tò mò nhất.
“Đây là đâu?”
“Ý… anh là gì…….”
Ý tôi là gì á?
Tôi hỏi vì tôi thật sự không biết.
“Trả lời đi. Nơi này là nơi nào?”
“……Hang Hành Hương.”
Hmm, không phải là Hang Pha Lê sao.
“Mục tiêu của các người là gì?”
“Bắt tất cả những kẻ hành hương trốn thoát và đưa chúng lên bục xét xử—”
“Đừng hét. Âm thanh vọng đấy.”
Tôi tiếp tục hỏi liên tục, giải tỏa nghi ngờ và biến thông tin mơ hồ thành sự thật xác thực.
Có khá nhiều thứ để sắp xếp.
Thông tin số 10: Có những người hành hương khác ngoài tôi.
Tính cả tôi thì có tổng cộng bốn người.
Dường như Erwin, Vercil và Aynar đều đang ở trong tình cảnh tương tự tôi…
Thông tin số 11: Mục tiêu của người hành hương là kích hoạt [Tế Đàn Phù Thủy] ẩn trong hang.
Có vẻ đây là điều kiện rõ ràng.
Dù không phải, thì tới đó ít nhất cũng giúp tôi hội ngộ với đồng đội.
‘Nếu dễ moi thông tin từ một tên lính như vậy, thì chắc những người khác cũng nhận ra điều đó rồi.’
À, tất nhiên, vị trí của Tế Đàn Phù Thủy là vấn đề khác.
Nhưng tôi có linh cảm.
Chỗ chúng tôi từng thực hiện cuộc đột kích, khu vực tối trung tâm.
Phòng có tượng đài của Gavrilius – người đầu tiên đặt chân vào Mê Cung.
Nếu có gì đó ẩn trong hang động này, chắc chắn là nó nằm ở đó.
‘…Không thì đã chẳng cho chúng tôi bắt đầu từ rìa ngoài.’
Khái niệm của sự kiện này đang dần rõ ràng trong đầu tôi.
Sa mạc Đá, Rừng Goblin, a Quái thú, Vùng đất của Người chết.
Bốn nhân vật xuất phát từ bốn cổng vào khác nhau, mỗi người vượt qua thử thách riêng rồi hội tụ ở trung tâm.
‘Chắc sẽ có trận đánh boss ở đó, hoặc bắt đầu giai đoạn kế tiếp…’
Rốt cuộc sự kiện này kích hoạt bằng cách nào?
Chỉ vì có bốn người cùng tham gia đột kích?
Không thể nào.
Tôi từng vượt qua nơi này với chỉ bốn người do một người chết giữa chừng mà vẫn đánh bại được [Chúa Tể Kinh Hoàng] cơ mà.
‘…Tôi sẽ suy nghĩ về điều kiện kích hoạt sau. Giờ phải phá đảo nơi này trước đã.’
Tôi kết thúc cuộc thẩm vấn và rời khỏi khu vực.
Lần thử đầu tiên.
Đối với bất kỳ game thủ nghiêm túc nào, chẳng có gì phấn khích hơn thế, và với tôi cũng vậy.
Nhưng…….
Bịch.
Chỉ đúng khi đó là trong game.
Còn ngoài đời thực thì khác hoàn toàn.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Mỗi khoảnh khắc đều tràn ngập sợ hãi và cảnh giác.
Cảm giác hưng phấn không còn, thay vào đó là căng thẳng lạnh sống lưng và một suy nghĩ cứ lặp lại trong đầu:
‘Không được phạm sai lầm.’
Tôi phải đúng ngay từ đầu.
Đây không phải trò chơi roguelike – chết rồi cải thiện.
Không có cơ hội thứ hai.
「Nhân vật của bạn đã tiêu diệt 10 lính đế chế.」
「Tất cả chỉ số tăng +1.」
「Nhân vật đã tiêu diệt 15 lính đế chế.」
「Nhân vật đã tiêu diệt 20 lính đế chế.」
「Tất cả chỉ số tăng +1…….」
Tôi di chuyển trong hang, tiêu diệt các nhóm lính từ năm tên trở xuống và cảm nhận rõ chỉ số đang tăng dần.
‘Cứ mỗi năm lần tiêu diệt thì được tăng chỉ số sao…’
Tôi không chắc mức tăng là bao nhiêu, nhưng có vẻ đúng vậy.
‘Dù boss là gì, tôi phải mạnh lên nhiều nhất có thể trước khi đối đầu.’
Lý tưởng thì tôi chỉ tập trung săn lính và tăng chỉ số, nhưng tôi quyết định ưu tiên hàng đầu là tiến vào trung tâm hang hơn là “farm”.
Đây là quyết định hoàn toàn hợp lý.
‘Trong thiết lập thế này, có thể sẽ có hình phạt nếu mất thời gian.’
Một nơi vừa cho thời gian dư dả vừa cho cơ hội mạnh lên? [Dungeon & Stone] sẽ không tử tế đến vậy âuđ.
‘…Nếu còn thời gian thì đi săn sau. Giờ cứ di chuyển đã.’
Tôi tập trung vào việc tiến về trung tâm hơn là đi săn, vừa đi vừa nghĩ xem đã trôi qua bao lâu.
‘…Chắc ít nhất bảy tiếng.’
Lúc đó, thông tin mới được cập nhật.
Thông tin số 12: Dù Mê cung đã “đóng”, nhưng tôi không thể rời khỏi đây.
Đã quá giờ của Tầng Một và Mê cung đáng lẽ phải đóng hẳn, nhưng tôi vẫn ở đây.
Và tất nhiên, điều đó khiến tôi có chút lo lắng.
‘…Không phải kiểu Khe nứt vĩnh viễn nhốt người chơi nếu không rời khỏi kịp đấy chứ?’
Lại thêm một biến số tôi không thể làm ngơ. Nhưng giờ lo lắng cũng chẳng thay đổi được gì—
“Một kẻ hành hương!”
Ngay lúc đó, một tiếng hô vang từ một nhánh hang bên cạnh.
Làm sao họ nhìn thấy tôi khi mà chúng tôi chẳng thấy nhau?
Dù đang rối, tôi vội chuẩn bị chiến đấu, nhưng không có lính nào xuất hiện từ nhánh đó.
Không, thực ra, tiếng bước chân của họ ngày càng xa.
“Bắt lấy chúng!”
“Bọn nô lệ bẩn thỉu của phù thủy!”
Chỉ khi đó tôi mới hiểu tình hình.
Có người khác ở gần, không phải tôi.
Tôi không ngần ngại chạy theo hướng bọn lính đã đi.
‘Aynar? Vercil? Erwin? Ai vậy?’
Khi tôi đang đoán xem lính đang đuổi ai, tôi thấy một nhóm lính đứng chặn ở ngã ba. Giữa trung tâm, bị bao vây và run rẩy, là Vercil Gowland.
“Đ-đừng lại gần! Tôi cảnh báo đấy!”
Vercil run lẩy bẩy, vung cây gậy xương.
Từ góc nhìn chiến binh, tôi nghi ngờ ý định tấn công của cô ấy.
Tất nhiên, bọn lính không nhúc nhích.
“Còn chờ gì nữa? Bắt cô ta lại!”
“Eek, eek!”
Cuối cùng, Vercil bị khống chế dễ dàng.
‘Cô ấy làm cách nào sống tới đây được nhỉ?’
Tôi không hiểu nổi, nhưng cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ. Binh lính đã đề Vercil xuống và chuẩn bị xử chém.
Chín đánh một… không ổn rồi.
Nhưng không còn lựa chọn. Tôi không thể đứng nhìn Vercil chết.
Rắc.
Tôi giáng chùy vào đầu tên lính cuối hàng.
“Phục kích!”
“Kẻ địch ở phía sau!”
Ngay khi tôi giết một tên, tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi.
Ờ, giờ thì khỏi cần lén lút nữa.
“Bethel-raaaaaaaaaaaaaah!”
Tôi lao tới với toàn bộ trọng lượng dồn sau tấm khiên.
Đây là quyết định bắt buộc.
“Làm gì đấy! Giết ả đàn bà trước—!”
Làm sao vừa cứu con tin, vừa tiêu diệt từng tên một cách hệ thống?
“Ugh!”
Dựa vào chỉ số tăng được trên đường tới đây, tôi đẩy ngã hai tên lính và lao vào trung tâm.
Ngay khi nhấc Vercil đang quỳ trên đất lên—
Phập!
Một thanh kiếm dài đâm sâu vào sườn tôi.
“Hả, Jandel?”
“Chào hỏi sau đi.”
Lối đi tôi mở ra bằng cú xông lên giờ bị chặn lại bởi lính vừa gượng dậy.
Trước tiên, tôi phải thay đổi vị trí đã. Không có chỉ số kháng vật lý của mình, một khi bị bao vây, tôi sẽ không còn có cơ hội chiến thắng.
“Bám chắc vào.”
“Huh? Aah!”
Tôi đảm bảo Vercil bám chặt, rồi quay lại hướng mình đã đến.
Tôi húc ngã một tên lính bằng khiên.
Khi tôi cố chạy, một cơn đau nhói lan từ đùi.
Bịch -!
Khốn kiếp, là tên cầm thương.
Tôi đập gãy cán thương cắm vào đùi bằng chùy, rồi tiếp tục lao đi. Nhờ đó, tôi cứu được Vercil và phá vỡ vòng vây.
Vấn đề là…
Tôi không thể chạy với cái chân này.
Ừ thì, ít ra không lo bị đánh úp từ sau.
Tôi nhanh chóng đặt Vercil xuống và đẩy cô ấy ra sau lưng.
Bọn lính đang từ từ tiến đến từ đầu bên kia hành lang.
‘Với cấu trúc lối đi này, chúng chỉ có thể tấn công ba tên cùng lúc.’
Còn tám tên lính.
‘…Không ổn.’
Tôi đã dính một nhát bên sườn và một vào đùi. Nếu đánh lâu, sẽ có thêm lính tới.
Nhưng khi tôi hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng đánh một trận khốc liệt.
「Vercil Gowland đã thi triển [Rising Flesh].」
……Cơ thể tôi bắt đầu được chữa lành.
****
[Rising Flesh]. (Huyết nhục hoạt hoá)
Một kỹ năng chủ động của quái vật cấp 7, Dark Worshipper.
Nó đã được kích hoạt bởi Vercil Gouldland.
‘…Chuyện gì thế này?’
Một pháp sư dùng kỹ năng hồi phục HP?
Hiện tượng này chưa từng xuất hiện trong suốt thời gian tôi chơi [Dungeon & Stone]. Nhưng có điều còn cấp bách hơn việc thỏa mãn trí tò mò của tôi.
‘Chuyện này làm thay đổi tất cả.’
Hiện giờ tôi chỉ cần hỏi Vercil một điều. Không phải là làm sao cô ấy dùng được kỹ năng đó, mà là—
“Vercil, cô còn dùng được kỹ năng đó bao nhiêu lần nữa?”
“Một lần nữa sau ba phút.”
“Tốt.”
Vết thương của tôi đã hoàn toàn được chữa lành.
Ngay cả khi bị thương lần nữa, vẫn có cách hồi phục sau ba phút.
Nói cách khác, giờ tôi có thể chiến đấu một cách quyết liệt hơn nhiều.
Thịch.
Tôi bỏ tư thế phòng thủ và lao tới, vung cây chùy.
Và rồi…
Rắc, rắc–!
Tôi dính vài vết thương nhẹ khi gia tăng nhịp độ tấn công, nhưng cuối cùng tôi đã giành chiến thắng.
[Nhân vật của bạn đã tiêu diệt bảy tên lính đế quốc]
[Tất cả chỉ số đã tăng thêm +1]
Sau khi giết bảy người, hai tên còn lại bỏ chạy.
Tôi không buồn đuổi theo.
“Này, Jandel…”
“…trước khi chúng mang tiếp viện tới, đi khỏi đây trước đã.”
“À, phải rồi!”
Tôi vội nhặt một bộ giáp có vẻ vừa với Vercil và một tấm khiên, rồi bắt đầu di chuyển.
「Vercil Gowland đã dùng [Rising Flesh].」
Ở một chỗ an toàn, tôi để cô ấy chữa trị cho mình trước, rồi chúng tôi nói chuyện.
“Cái gì vậy? Sao cô dùng được kỹ năng?”
“Tôi cũng không biết nữa. Từ lúc tỉnh dậy, tôi đã có thể dùng chúng một cách tự nhiên… Lạ lắm. Cảm giác như mình có thêm một cơ quan mới trong cơ thể, anh hiểu không? Có lẽ tôi là pháp sư đầu tiên trải nghiệm điều này.”
Hmm, tôi chẳng cần một lời giải thích dài dòng như vậy.
Vừa định nói gì đó thì Vercil ho khan lúng túng và dừng lại.
“D-dù sao thì, đó không phải phần quan trọng. Tôi còn có một kỹ năng khác ngoài cái này.”
“Kỹ năng gì?”
“Tôi nghĩ là [Assimilation].”
[Assimilation] là kỹ năng của loài Gnome. (Tàng hình – kiểu của tắc kè)
Hiệu ứng là tạo ra một lớp kết giới tàng hình trong bán kính 3 mét.
Theo lời Vercil, cô ấy đã dùng kỹ năng ẩn thân này để sống sót đến tận đây…
‘Họ đang cho pháp sư kỹ năng như một dạng cân bằng cơ chế?’
Hmm, nghe hợp lý đấy.
Một pháp sư không có kinh nghiệm chiến đấu cận chiến chắc chắn cần một miếng vá cân bằng như vậy để sống sót trong giai đoạn đầu.
“Chuyện lúc nãy thực sử rất nguy hiểm. Tôi đã cạn năng lượng linh hồn của mình và phải tìm chỗ nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc đang nghỉ ngơi thì chạm mặt đám lính… Một khi bị phát hiện thì không thể ẩn thân được nữa.”
“Điểm xuất phát của cô ở đâu?”
“…Hả?”
“Là cảnh vật ở bên ngoài lớp lá chắn ở miệng hang khi chúng ta vừa đến đây, cô không quan sát nó sao?”
“Ờ… Xin lỗi. Lúc đó tôi hoảng loạn quá nên cứ chạy mà chẳng nhìn gì cả.”
“À… Tôi hiểu rồi. Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì cũng không quan trọng. Mà này, làm sao cô biết phải đi đến trung tâm?”
“Hở?”
Cả hai chúng tôi đều nghiêng đầu, bối rối.
“Cô cố tình đến trung tâm à?”
“Đây là… trung tâm á?”
“……”
Phải rồi, cô ấy chỉ chạy vô định và tình cờ đến được đây.
Tốt thôi, gặp được tôi là may cho cô rồi.
“Vậy, anh Jandel, anh làm sao mà làm được tất cả chuyện đó? Tôi không tin được anh có thể đấu với mười tên lính một mình và chiến thắng. Bộ trang bị đó anh kiếm ở đâu vậy? Ban đầu tôi còn chẳng nhận ra đó là anh nữa!”
Khi cô ấy kể xong câu chuyện của mình, Vercil bắt đầu hỏi tôi đủ thứ, và tôi chia sẻ lại những gì mình đã trải qua và thu thập được.
Thời điểm bắt đầu: 0 phút
Ngay trước khi kết giới biến mất, tôi nghe lỏm những tên lính trò chuyện và nhận ra rằng chúng tôi là “những người hành hương”.
Tôi cũng nhận thấy khu vực bên ngoài giống Rừng Goblin, nên đoán rằng đồng đội của mình có thể đã xuất phát ở những hướng còn lại…
Thấy bọn lính dùng “ngôn ngữ”, tôi quyết định sẽ khai thác thông tin bằng cách thẩm vấn.
Và rồi tôi trốn thoát.
20 phút sau
Tôi nhận ra quái vật đang giúp mình.
Quan sát những tên lính chiến đấu với quái vật, tôi ước lượng cấp độ của chúng và phát hiện hang động đối với chúng rất tối.
30 phút sau
Cần thêm thông tin, tôi núp sau viên pha lê sáng nhất và phục kích.
Khó khăn lắm tôi mới thắng trong một trận ba đánh một, cướp được trang bị và nâng cao khả năng chiến đấu.
45 phút sau
Mặc bộ đồ lính Đế chế, tôi phục kích thêm vài tên lính nữa.
Sau khi thắng trận, tôi bắt đầu thẩm vấn chúng.
Tôi thu được rất nhiều thông tin, bao gồm cả việc mục tiêu của người hành hương là kích hoạt một Tế đàn Phù thủy ẩn trong hang động, điều này giúp tôi xác định được mục tiêu tiếp theo.
2 giờ sau
Để tăng chỉ số, tôi vừa di chuyển vừa tiêu diệt mọi tên lính mình gặp phải. Tôi lo ngại những biến số có thể xảy ra nếu kéo dài quá lâu.
Khoảng 7 giờ sau
“Đó là toàn bộ chuyện cho tới giờ. Hiểu chứ?”
Phù. Xong phần chia sẻ thông tin rồi.
“Được rồi, đi thôi. Ta cần nhanh chóng đến trung tâm. Có khả năng cao Tế đàn Phù thủy nằm ở đó.”
Dù tôi nói vậy, Vercil vẫn không đi theo.
Cô chỉ đứng đó, nhìn tôi chằm chằm.
“Anh biết trước tình huống này sao?”
“Hả?”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Nếu biết trước, tôi đã chẳng gây ra một mớ hỗn độn như vậy.
“Dĩ nhiên là không.”
“Vậy làm sao anh biết tất cả những chuyện đó…?”
Đó là một câu hỏi thật nực cười.
‘…Chẳng phải cô ấy cũng là một người chơi sao?’
Tại sao cô ấy lại ngạc nhiên trước những suy luận hiển nhiên như vậy?
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập