Bóng tối của mê cung che khuất tầm nhìn của chúng tôi nên tôi không thể chắc chắn chúng đang rơi xuống từ độ cao bao nhiêu.
Nhưng……
Cấp độ 9, Cấp độ 8, Cấp độ 7…
Những con quái vật cấp thấp trút xuống như mưa từ trên trời ngay lập tức chết khi chạm đất, biến thành ánh sáng và biến mất.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Rắc-rắc. Đùng!
Tất nhiên, việc máu bắn tung tóe, thịt bay tứ tung và tiếng thét đau đớn của quái vật vang vọng khắp không trung khi chúng rơi từ độ cao đó là điều bình thường. Nhưng…
Tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng nào rực rỡ như vậy, tựa như một tràng pháo hoa nở rộ trên mặt đất.
“Jandel! Tỉnh lại đi!”
Trong một khoảnh khắc, tôi đã lạc mất bản thân trong cảnh tượng kỳ vĩ này. Nhưng ngay sau đó tôi bắt đầu quan sát xung quanh.
Phịch—!
Hiện tại chúng tôi đang tụ tập dưới bóng cây, bên trong lá chắn phép thuật mà Versil đã dành nhiều giờ để chuẩn bị.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy không an toàn chút nào.
Rắc
Mỗi lần cơ thể quái vật đập vào lá chắn, nó sẽ rung chuyển dữ dội và máu tươi chảy dọc xuống bề mặt lá chắn.
Và……
Cấp độ 6, Cấp độ 5..
Không giống như những con quái vật cấp thấp, những con quái vật cấp cao hơn vẫn còn hấp hối ngay cả khi chúng đã bị phá hủy một nửa cơ thể.
Tất nhiên, có sự khác biệt rất lớn giữa các quái vật. Ngay cả những con cùng cấp cũng có khả năng sống sót khác nhau dựa trên chỉ số nhanh nhẹn, sức sống hoặc khả năng tái sinh của chúng. Trong khi một số chỉ đang chờ đợi cái chết, những con khác chỉ mất một lát để vết thương khôi phục.
Ví dụ như bọn này.
[Kwaaaaah—!!]
Chúng lao vào chúng tôi ngay khi nhìn thấy chúng tôi thông qua là chắn trong suốt.
Nhưng vấn đề thực sự lại nằm ở chỗ khác.
“Ờ… Bjorn? Đó có phải là một loại quái vật mới không? Cả bên đó nữa…?”
Có những con quái vật không xác định xen lẫn giữa chúng.
Tôi không thể tự tin nói rằng đó là một loài quái vật mới, bởi vì mỗi loài đều quá khác biệt để có thể được coi là một phần của cùng một loài.
“Những xác chết kỳ lạ tràn ngập hòn đảo… Tôi nghĩ đó chính là chúng.”
Tôi đồng ý với giả thuyết của Versil. Những con quái vật đặc biệt này không biến mất trong ánh sáng khi chết mà vẫn để lại cơ thể xác thịt.
Và trên hết là không phải tất cả bọn chúng đều chết…
“Uh… nó đang đến gần hơn……!”
Một bóng hình đáng sợ, cao hơn mười mét, quay người về phía chúng tôi, nó to lớn đến mức nửa thân trên của nó gần như không nhìn thấy được từ tầm nhìn của chúng tôi.
“Cái thứ đó……”
“Cái quái gì thế……?”
Không cần phải thảo luận dài dòng nữa; tất cả chúng tôi đều nghĩ giống nhau.
Bùm—Bùm—Bùm—
Thứ đó tuyệt đối không phải một sinh vật mà chúng tôi muốn đối đầu trực diện vào lúc này.
Ngay cả con quái vật nhỏ Marupichichi cũng bám chặt vào cánh tay tôi, run rẩy.
[Hãy ngừng dòm ngó xung quanh và đi xuống làng! Nếu chúng ta ở lại lâu hơn, những con quái vật mạnh hơn sẽ xuất hiện!]
Mặc dù Marupichichi không nói chung một ngôn ngữ nhưng có lẽ đây cũng là tiếng lòng của những thành viên khác trong đội.
Rốt cuộc, quái vật cấp độ 4 đã bắt đầu xuất hiện ở đây và ở đó……
…và ở đằng xa, tên khổng lồ vừa trừng mắt nhìn chúng tôi đã bắt đầu di chuyển. Ngay cả khi chưa giao chiến với nó, chúng tôi có thể nhận ra ngay: nếu nó tiếp cận nơi này, lâ chắn của Versil chắc chắn sẽ không chịu được.
“…Chúng ta sẽ đi xuống làng.”
Chúng tôi đã quan sát đủ cơn “mưa” khủng khiếp này rồi.
***
Khi chúng tôi bước qua khe hở lớn ở dưới gốc cây, tầm nhìn xung quanh đột nhiên mở rộng và cuối cùng ngôi làng cũng hiện ra trong tầm mắt.
Mọi người theo tôi vào bên trong đều không nói nên lời, kể cả tôi.
“Ồ……”
Cỏ ẩm đến nỗi có cảm giác như trở lại chiếc giường mềm mại của Lee Han-soo.
Một thứ ánh sáng nhợt nhạt nhưng ấm áp như ánh sáng mặt trời chiếu xuống tự nhiên từ trên cao.
Những tòa nhà bằng đá sắp xếp gọn gàng, rõ ràng là dấu hiệu của một cộng đồng văn minh…
“Đây là… ngôi làng của lũ quái vật…?”
“Ồ, nơi này thậm chí có thể so sánh với thánh địa của chúng ta!”
Aynar rất có lòng tự hào chủng tộc, nhưng, ừm… có vẻ như nơi hơn xa thánh địa của chúng tôi. Mặc dù nơi của chúng tôi đang trong quá trình phát triển, nhưng 99% cư dân vẫn đang sống trong những túp lều.
‘Tôi chưa bao giờ nghĩ nó lại ấn tượng đến thế.’
Theo những gì Marupichichi kể, tôi biết nơi này khác với một thành phố ngầm thông thường, nhưng tôi không ngờ tới điều gì như thế này.
Cảm giác giống như Alice ở xứ sở thần tiên vậy.
“Các anh đã đến rồi.”
Trưởng làng xuất hiện ở lối vào, như thể anh ta đã đợi chúng tôi từ lâu.
“Bây giờ anh tin tôi chưa? Khi tôi nói tôi là vị cứu tinh của anh.”
Giọng điệu lãnh đạm của anh ta vẫn còn khó chịu, nhưng tôi quyết định trung thực.
“Theo một cách nào đó.”
Ông ta đã cứu chúng tôi.
Tất nhiên, chúng tôi đã tìm hiểu về ‘mùa mưa’ thông qua Marupichichi, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết liệu ‘mùa mưa’ có xảy ra trên toàn bộ tầng này hay chỉ trên hòn đảo này.
Nếu là trường hợp trước, thì gọi ông ta là vị cứu tinh cũng không sai. Nếu chúng tôi không đến ngôi làng này, thì bây giờ chúng tôi đang phải chiến đấu để giành lấy mạng sống.
“Vậy thì chúng ta vào trong nói chuyện tiếp nhé. Tôi sẽ giới thiệu cho anh về ngôi làng của chúng tôi.”
Trưởng làng dẫn đường vào làng và chúng tôi chậm rãi đi theo.
Đã đi xa đến thế này rồi thì thật nực cười nếu quay lại lúc này.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tự nguyện bước vào hang ổ của quái vật……”
“Đừng lo lắng! Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ cô! Trông bọn chúng không mạnh mẽ đến thế đâu!”
“Cô Pheneline! Hạ giọng xuống! Chúng có thể nghe thấy cô. Cho dù những quái vật khác không hiểu, thì người đó vẫn hiểu ngôn ngữ của chúng ta……!”
“Nhưng chẳng phải Trưởng làng là một anh hùng cổ đại sao? Sẽ ổn thôi!”
“Nh-nhưng mà……”
Versil im lặng, thận trọng nhìn xung quanh, nhưng trưởng làng không phản ứng gì và tiếp tục đi về phía ngôi làng.
Chắc hẳn ông ấy đã nghe thấy ở khoảng cách này nhưng ông ta dường như chẳng quan tâm chút nào.
“…Erwin, cô không cần phải bám chặt như vậy đâu.”
“Nhưng có thể sẽ có chuyện nguy hiểm xảy ra. Em cần phải bảo vệ anh.”
“… Cứ làm theo ý mình đi.”
Erwin vẫn cảnh giác, bám sát tôi, trong khi Amelia có vẻ quan tâm đến ngôi làng hơn.
Tôi nghĩ cô ấy đang tuân theo quan điểm “nếu không tránh được thì hãy học cách tận hưởng nó”, nhưng tôi đã nhầm.
“Rõ ràng là nó khác biệt so với các thành phố của con người.”
“Sao thế?”
“Đừng nói chuyện với tôi. Tôi đang ghi nhớ lộ trình. Biết địa hình sẽ tạo ra sự khác biệt lớn nếu chúng ta cần trốn thoát. Nếu điều đó xảy ra, hãy ở gần và đi theo tôi.”
Ồ……. Vậy là cô ấy không thích nó.
Sau khi xem phản ứng của nhóm mình, tôi tập trung vào nhiệm vụ của mình. Tôi không chắc ông ta có cố ý làm vậy không, nhưng trưởng làng chỉ nói chuyện với tôi.
“Thật ấn tượng. Nhưng các ông lấy quặng ở đâu?”
“Chúng tôi nung chảy những gì trôi dạt từ biển hoặc thu thập tài nguyên bằng cách đi vòng quanh đảo sau khi Mùa mưa kết thúc. Dù sao cũng không chỉ có quái vật rơi từ trên trời xuống trong Mùa mưa.”
“Thật sao? Tôi không biết điều đó đấy.”
“Anh sẽ không nhìn thấy nó sớm đến vậy đâu. Phải mất khoảng ba ngày để những thứ đó bắt đầu rơi xuống.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi tiếp tục lắng nghe lời giải thích của trưởng làng, thỉnh thoảng đặt câu hỏi để thu thập thông tin.
Trước khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã đến đích
“Đây là nhà của tôi.”
“Nó rộng rãi nhưng… đơn giản hơn tôi mong đợi?”
“Sự hào nhoáng và vinh quang có ích gì ở đây?”
Từ những câu trả lời thẳng thắn của ông ta, tôi dần dần cảm nhận được tính cách của ông ấy. Theo một cách nào đó, ông ấy khiến tôi nhớ đến Lee Baek-ho.
Mặc dù giọng điệu của ông ta điềm tĩnh và nhẹ nhàng, như thể mọi cảm xúc đã bị bào mòn, nhưng lời nói của ông ta lại có chút cay độc khiến bạn nghĩ rằng ông ta sẽ làm bất cứ điều gì để có thể thoát khỏi cuộc trò chuyện.
“…Những nhà thám hiểm bị bắt đâu rồi? Họ vẫn còn bị giam sao?”
“Tất nhiên là không. Vào trong đi. Mọi người đang đợi bên trong.”
Khi vào trong nhà, chúng tôi đã gặp lại bảy nhà thám hiểm của Clan Silver Lion đã bị bắt cóc và đưa về làng.
Vậy chuyện đó đúng là sự thật… họ đã tổn thất rất nhiều thành viên.
“…Nam tước Jandel!”
Thủ lĩnh của Clan Silver Lion, trông gầy gò hơn thấy rõ kể từ lần cuối tôi gặp anh ấy, nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ trước khi đột nhiên chạy đến chỗ các thành viên của mình.
“Marina…! Sao cô dám bỏ rơi chúng tôi và chạy trốn!”
“K-không, đó không phải là điều tôi—!”
“Chen! Ngươi chẳng tốt đẹp gì cả! Làm sao ngươi có thể bỏ lại anh trai mình ở đây? Ngươi có phải là con người không?!”
“Em không chạy trốn! Em chỉ tốn cách để kêu cứu!”
“Krian! Đồ khốn nạn vô ơn! Sau tất cả những gì mà chúng ta đã dành cho ngươi…!”
“…….”
Tôi có thể thông cảm với sự thất vọng của tay thủ lĩnh, và một phần trong tôi thấy vở kịch này khá buồn cười. Nhưng…
‘Anh ta định lãng phí thời gian của chúng tôi đến bao giờ?’
Ngay khi tôi bước tới định can thiệp, vị trưởng làng đã lên tiếng trước.
“Đủ rồi .”
“V-vâng… Xin hãy tha thứ cho tôi, Ngài Brungrid.”
Chỉ cần một lời của trưởng làng, thủ lĩnh Clan Silver Lion đã đứng thẳng dậy như một nhân viên mới đầy lo lắng. Nhưng có điều gì đó thu hút sự chú ý của tôi:
“Ngài Brungrid?..”
“Ah… Ngài không biết sao, Nam tước? Người đàn ông này là một trong những người bạn đồng hành của Đại hiền giả—Kỵ sĩ Rồng—”
“Đủ rồi. Không cần giải thích nữa. Tôi đã biết rồi.”
“N-ngài biết rồi sao?”
“Điều tôi tò mò là một điều khác. Anh… có vẻ rất thoải mái mặc dù đã mất rất nhiều người.”
Tôi diễn đạt điều này một cách khéo léo, nhưng ý định thì rất rõ ràng: Tại sao anh ta lại thân thiết với thủ lĩnh của lũ quái vật đã tàn sát người của anh ta?
May mắn thay, anh ta đã hiểu.
“Tôi đã được thông báo về hoàn cảnh của Ngài Brungrid. Và… đó là một tai nạn. Nếu có thể nói, ngài ấy đã cứu chúng tôi. Ngài ấy thậm chí còn trừng phạt những con quái vật chịu trách nhiệm giết chết cấp dưới của tôi.”
Trừng phạt.
Thật nực cười. Làm sao anh ta có thể cười và tiếp tục sống hòa thuận với hung thủ sau khi đồng đội của mình chết?
‘…Không phải vấn đề của tôi.’
Cho dù anh ta giấu một lưỡi dao sau nụ cười đó hay chỉ là một kẻ ngốc, điều đó không quan trọng. Tôi chỉ cần bảo vệ bản thân mình và đồng đội.
“Bây giờ cuộc hội ngộ đã kết thúc, chúng ta nói chuyện nhé?”
Nói xong, tôi chuyển sự chú ý của mình từ tay thủ lĩnh sang trưởng làng. Tập hợp mọi người ở đây có nghĩa là ông ta đang có ý định nào đó.
‘Kế hoạch của ông ta là gì?’
Trong lúc mọi người im lặng và quan sát, vị trưởng làng từ từ lên tiếng.
“Tôi có một yêu cầu dành cho tất cả mọi người.”
“……Một yêu cầu?”
“Tôi xin nói rõ—đây không phải là yêu cầu ép buộc. Trên thực tế, đây là yêu cầu rất hợp lý và có lợi cho cả hai bên.”
“Nói thẳng ra đi.”
“Tôi sẽ cung cấp mọi sự hỗ trợ các bạn cần để khám phá nơi này và đổi lại, tôi muốn các bạn chia sẻ mọi điều bạn học được với tôi.”
Cảm giác như của nhận được nhiệm vụ chính tuyến từ NPC bí ẩn vậy.
Chia sẻ kết quả của chuyến thám hiểm.
Nếu những câu chuyện mà vị trưởng làng kể là thật, thì yêu cầu của ông ta cũng có thể hiểu được.
Phải—chỉ khi chúng là thật.
“Vậy tại sao ông không tự đi thám hiểm mà lại nhờ chúng tôi?”
“Chuyện đó—”
“À, đừng nói là vì cây trên hòn đảo này không nổi trên mặt nước. Chính ông vừa mới nói rồi mà? Rằng tài nguyên có thể đến từ bầu trời và biển cả.”
Thực tế thì, khi đang lênh đênh đến đây, tôi đã thấy vô số mảnh vụn gỗ trôi nổi—như tủ quần áo hay bàn ghế.
Vậy phản ứng của vị trưởng làng sẽ là gì?
“Nhìn thì nhanh hơn giải thích. Nếu anh có nhặt được vật dụng làm bằng gỗ nào trên đường tới đây, đưa cho tôi xem. Cái gì cũng được.”
Vị trưởng làng nói bằng chất giọng bình thản như thường lệ, và tôi lập tức nhờ Versil lấy một chiếc ghế gỗ ra.
Và rồi…
Soạt.
Ngay khoảnh khắc bàn tay của vị trưởng làng chạm vào chiếc ghế gỗ—
Rắc—
Chiếc tủ lập tức tan thành bụi, tung bay trong không trung.
“Ông vừa làm gì vậy?”
“Không làm gì cả. Tôi chỉ chạm vào nó thôi.”
“Vậy thì tại sao chiếc tủ lại…”
“Đó là năng lực đặc biệt của tôi. Chỉ cần chạm vào, bất kỳ thứ gì làm từ gỗ cũng sẽ biến thành tro bụi. Dù có đeo găng tay dày đi nữa, theo thời gian chúng vẫn sẽ tan rã.”
Loại chuyện nhảm nhí gì vậy chứ…
Tôi định nói, nhưng rồi lại nuốt lời.
Một suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu.
‘Nghĩ lại thì… trên đường đến đây, mình có thấy thứ gì làm từ gỗ không nhỉ?’
…Không.
Tất cả công trình đều làm từ đá.
Đám cung thủ dùng cung làm từ sừng và gân thú.
Họ không ăn, nên cũng chẳng cần lửa.
Cỏ mọc trên mặt đất không được xem là gỗ… đúng chứ?
‘Ngay cả trong lò rèn, lũ quái vật cũng dùng kỹ năng để phóng lửa thay vì dùng củi đốt…’
Kết nối duy nhất có lẽ chỉ là… lối vào ngôi làng nằm giữa những rễ cây cổ thụ…
“Để rõ ràng, những cây còn sống, đang bám rễ trong lòng đất, thì được miễn trừ.”
À… tôi vẫn không thể chắc được ông ta có đang nói thật hay không, thế nên tôi hỏi trước điều này:
“Vậy sao ông không nói điều đó sớm hơn?”
“Chia sẻ thông tin có thể bị lợi dụng với người lạ là việc ngu ngốc. Nhất là khi không có gì đảm bảo rằng anh sẽ không trở thành kẻ thù của chúng tôi.”
“Ờ…”
Ừm, cũng hợp lý đấy.
“Được rồi, tôi đồng ý.”
“Anh chấp nhận nhanh hơn tôi tưởng đấy, với mấy chuyện kiểu này.”
“Dù sao tôi là một nhà thám hiểm.”
Nghe vậy, vị trưởng làng gật đầu, như thể ông ta vừa gặp được một người bạn đồng nghiệp.
“Phải, anh cũng là một nhà thám hiểm.”
Những nhà thám hiểm không lãng phí năng lượng cho những điều không cần thiết.
Cuối cùng, chúng tôi đã chấp nhận nhiệm vụ của vị trưởng làng.
Và vì sao lại không? Không có lý do gì để từ chối cả.
‘Nếu ông ta đã chủ động đề nghị giúp đỡ, thì cứ nhận lấy thôi.’
Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, thì mình chỉ việc bỏ nhiệm vụ lại mà chạy. Còn nếu không thể chạy, thì… chỉ cần giữ lời hứa là được.
‘Dù thích hay không, mình cũng phải ở lại ngôi làng này ít nhất một tuần.’
Theo lời vị trưởng làng, “mùa mưa” này kéo dài trong đúng bảy ngày.
Đó là lý do ông ấy đã chuẩn bị sẵn những ngôi nhà trống để chúng tôi ở tạm trong thời gian đó, và còn cho phép chúng tôi tự do đi lại trong làng…
“Phù…”
Cũng chính vì vậy mà giờ tôi đang ở một mình.
Amelia và Versil sẽ phụ trách việc điều tra ngôi làng. Những người khác cũng đang làm tốt nhất trong lĩnh vực mà họ giỏi.
Còn tôi thì… không đi đâu cả.
Với khả năng đọc thông thạo bốn thứ tiếng—Cổ ngữ, tiếng Raphdonia, tiếng Hàn và tiếng Anh—tôi có một nhiệm vụ khác.
Srrrk.
‘Khỉ thật, não mình rỉ sét hơn mình tưởng…’
Có lẽ vì phát chán với hàng loạt câu hỏi mà tôi đưa ra, vị trưởng làng đã cho tôi mượn phòng đọc sách riêng của ông. Mỗi cuốn sách ở đây đều do chính tay ông viết.
Viết sách là sở thích duy nhất của ông ta sao?
Vì không thể dùng gỗ, nên tất cả sách đều được đóng bằng da quái vật.
Bốp—
Tỉnh táo lên. Tỉnh táo nào.
Tôi vỗ nhẹ hai bên má để giữ sự tập trung, rồi ngồi thẳng lại trước chiếc bàn đá. Sau đó tôi mở lại quyển sách bọc da mà mình đang đọc dở.
Dù là tình cờ hay có sắp đặt, thì quyển sách này lại có tiêu đề giống với một bộ mà tôi từng có mối liên hệ sâu sắc:
[Bách khoa toàn thư về Quái Vật]
Vị trưởng làng đã dặn tôi phải cực kỳ cẩn thận khi đọc cuốn này, và điều đó hoàn toàn có lý—nó chứa đầy những thông tin quý giá.
Có thể xem như một quyển cẩm nang công lược vậy.
Ông ta đã ghi chép lại mọi loài quái vật mà mình từng gặp và nghiên cứu kể từ khi tỉnh lại trên hòn đảo này. Tuy không thể sánh với chất lượng hay độ chính xác của sách từ Đảo Thư viện mà tôi đã đọc gần đây, nhưng…
‘Ít nhất thì nó có cả những con quái vật mà mình chưa từng thấy bao giờ.’
Tôi gắng ghi nhớ từng chi tiết, tự nhủ rằng những giọt nước mắt chảy ra từ cơn ngáp hôm nay… có thể cứu mạng mình vào ngày mai.
Cơ thể tôi thì chỉ muốn ngủ gục ngay lập tức, nhưng nội dung thì lại quá cuốn hút, khiến cho việc cố gắng trở nên dễ dàng hơn một chút—
“Hử?”
Chính nó rồi.
Gã khổng lồ cao hơn 10 mét mà chúng tôi đã gặp khi Mùa Mưa bắt đầu.
“Tên nó là… Hipramagent?”
Tch, cái gu đặt tên gì mà…
Đó là một cái tên được lấy bằng cổ ngữ, nghe có vẻ rất có học vấn, nhưng dịch ra thì chỉ đơn giản là “Gã Khổng Lồ Khổng Lồ”.
[Lần đầu được phát hiện bởi một đơn vị tuần tra đang thu thập đá ma thuật sau khi Mùa Mưa kết thúc. Một nửa trong số ba mươi chiến binh tinh nhuệ đã bỏ mạng. Cấp độ ước đoán: 2.]
Cấp 2…
Chỉ với kích thước đó thôi là tôi đã biết đây không phải thứ sinh vật tầm thường rồi.
“Thật may là chúng tôi đã quay về làng trước khi đụng phải nó.”
Vừa nghĩ xong câu đó, tôi bất giác sững lại.
[Theo lời những người sống sót, con quái vật đó thậm chí còn to lớn hơn nữa ngay khi trận chiến bắt đầu. Dựa theo chênh lệch giữa kích thước ban đầu và khi phóng to…]
[Kỹ năng của Hipramagent tương tự với kỹ năng [Gigantification] của Orc’s Hero.]
Tôi có một mục tiêu mới.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập