“Tôi đã ngủ li bì trong hơn 30 tiếng…”
Mặc dù ngày cuối cùng rất mệt mỏi, nhưng tôi không sử dụng nhiều sức lực bên trong Mê cung, nên lượng giấc ngủ này khiến tôi cảm thấy sảng khoái một cách đáng ngạc nhiên.
Khò!!!
Tôi lảo đảo đi xuống tầng một và thấy Aynar vẫn nằm trên ghế dài—giống hệt như lúc tôi ngủ thiếp đi.
“Cô ấy thực sự rất có thể ngủ…”
Tôi đi vào bếp để xem có gì để ăn không và thấy một vài bữa ăn đơn giản đã được chuẩn bị sẵn.
Anh ta đã làm những thứ này phòng trường hợp có người thức dậy và thấy đói sao?
‘…Có lẽ anh chàng này thích hợp làm quản gia hơn là nhà thám hiểm.’
Tôi dừng lại một lúc, ấn tượng trước sự chu đáo của Auyen, rồi bắt đầu ăn phần thức ăn anh ấy để lại. Sau đó, tôi bước ra hiên để kiểm tra hộp thư và nhận ra có rất nhiều thư đã chất đống trong lúc tôi ngủ.
“Chuyện này là sao…”
Khi tôi xem từng lá thư một, phần lớn trong số chúng đều là những lời mời.
Họ bắt đầu bằng đủ mọi lời lẽ hoa mỹ và khen ngợi, rồi kết thúc bằng lời yêu cầu gặp mặt.
Bằng cách nào đó, nó khiến tôi nhớ lại quá khứ. Nghĩ lại thì khi tôi mới nổi tiếng, tôi cũng đã nhận được một lượng thư tương tự như vậy.
“…Cũng có khá nhiều đơn ứng cử.”
Vì tò mò, tôi lướt qua các CV và chúng có chất lượng cao đáng ngạc nhiên. Ấn tượng nhất là CV của một ông già dường như đã lên đến Tầng 9 trong thời kỳ đỉnh cao của mình.
‘Thật không may khi anh ta là một tanker, nếu không thì tôi đã cân nhắc đến điều đó rồi…’
Tôi dự định sau này sẽ mở rộng Clan, nhưng hiện tại, chúng tôi chỉ có một đội và không cần thêm một tanker nữa.
Sven Parab và Kaislan đã được giao nhiệm vụ lấp đầy vị trí trong tuyến đầu ở đội thứ hai.
‘Sẽ không có hại gì nếu liên lạc với anh ấy khi tôi sẵn sàng thành lập đội thứ ba.’
Dù sao đi nữa, tôi cũng rất vui khi một nhà thám hiểm cấp cao như vậy muốn tham gia mà không cần tôi phải chủ động hỏi thăm trước.
Đội Halfling, đội đầu tiên tôi tạo ra bằng cách để Dwarf làm đội trưởng đã từng có một khoản thời gian khó khăn trong việc xoay xở tìm đủ số lượng thành viên.
‘…Hồi đó chúng tôi chẳng có gì nhiều, nhưng thực sự rất vui.’
Tôi cười khúc khích và tiếp tục kiểm tra các lá thư.
Thật không may, không có một linh mục nào trong tất cả các đơn ứng cử này.
Ngay cả sau khi xây dựng được nhiều danh tiếng như vậy, tôi vẫn phải tích điểm cống hiến để chiêu mộ một linh mục sao?
Có vẻ hơi trớ trêu.
Sau ngần ấy thời gian và vượt qua biết bao khó khăn, tôi vẫn chưa có một linh mục chính thức gia nhập nhóm. Vấn đề là, tôi cần một healer vì dù là lọ thuốc tốt nhất cũng không còn quá nhiều hiệu quả nữa—
“…Hả?”
Khi đang đọc những lá thư trong làn gió buổi sáng, có một lá thư khiến tôi phải dừng lại.
‘Gia tộc Bá tước Alminas…?’
Ngay khi nhìn thấy con dấu sáp vàng quen thuộc, tôi nhanh chóng xé mở con dấu và kiểm tra bên trong.
Đúng như mong đợi từ một gia đình quý tộc, lá thư khá dài dòng.
Tóm lại một cách ngắn gọn:
[Chúng tôi muốn giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta. Vui lòng ghé thăm chúng tôi sớm nhất có thể.]
Bá tước đang chìa ra một nhánh ô liu.
****
“Một sự hiểu lầm…”
Tôi tự hỏi tại sao Bá tước lại đột nhiên thay đổi lập trường.
Điều duy nhất hiện lên trong tâm trí tôi lúc đó là Bia đá Vinh quang.
Có lẽ ông ấy nhận ra rằng ảnh hưởng của tôi đang phát triển nhanh hơn nhiều so với dự kiến, và việc trở thành kẻ thù của tôi sẽ mang lại nhiều mất mát hơn là lợi ích.
Mà, có lẽ đó đã là vấn đề về mặt mũi ngay từ đầu vì dù sao thì Bá tước cũng không quá quan tâm đến tiền bạc
Well, có thể cũng có một số động cơ khác, nhưng—
“Lần tới tôi sẽ sắp xếp một cuộc gặp với Bá tước.”
Không còn việc gì khác để làm cho đến khi mặt trời lặn, tôi quay lại lầu trên và ngủ thêm một chút. Khi đêm xuống, tôi rời khỏi dinh thự trong khi Amelia tạm biệt và nhảy qua tường.
“Anh chắc là không muốn tôi đi cùng anh chứ?”
“Đi một mình thì dễ hơn.”
“Ừm, nếu anh nói vậy.”
Đội mũ bảo hộ bằng kim loại, tôi di chuyển một cách lén lút để tránh thu hút sự chú ý, cuối cùng dừng lại ở một quán rượu ở ngoại ô Commelby.
“Nơi này trông giống một công trường xây dựng hơn là một quán rượu..”
Tòa nhà này đang ở trong tình trạng xuống cấp đến mức dường như sắp sụp đổ.
Đương nhiên, quán rượu không mở cửa và biển hiệu đã hoen gỉ đến mức gần như không còn treo được nữa.
Két—
Bên trong quán rượu thậm chí còn tệ hơn bên ngoài. Mọi thứ bên trong đều chôn vùi dưới những mảnh gạch vỡ và phủ đầy bụi, ngoại trừ con đường dẫn sâu hơn vào bên trong.
‘Hãy nhìn tất cả những dấu chân này.’
Không thèm nhìn xung quanh, tôi đi theo dấu chân và nhanh chóng tìm thấy một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Phía dưới cầu thang chỉ có một cánh cửa sắt, không có lính canh nào cả.
Một khu vực nửa công khai như vậy ngay từ đầu đã không cần phải có người bảo vệ.
‘Có gì đằng sau cánh cửa này?’
Đó là điều tôi luôn tò mò khi chơi trò chơi, vì vậy tôi đã dùng sức để bẩy cửa ra.
Kẹt kẹt, rắc rắc, đùng!
Cánh cửa cùng với bản lề đều rơi ra khỏi tường.
Nhưng trái với mong đợi của tôi, chỉ có một bức tường phía sau cánh cửa.
‘Well, hụt hẫng đấy.’
Nhận ra rằng không có mảnh ghép ẩn nào đằng sau nó, tôi nhanh chóng mất hứng thú.
Bên cạnh nơi cánh cửa từng ở, có một khe để đặt một viên đá mana. Tôi nhét viên đá đã chuẩn bị vào và giơ tấm thẻ thông hành lên.
Và ngay lập tức—
Loé sáng—!
Vị trí của tôi đã thay đổi.
Người ta chỉ có thể vào trong chợ đen thông qua dịch chuyển tức thời. Đó là lý do tại sao có hàng trăm lối vào chợ đen nằm rải rác khắp thành phố.
“Thật khó tin là tôi phải mất nhiều thời gian như vậy mới đến đây.”
Một căn phòng đá nhỏ, rộng khoảng một mét vuông.
Có một cánh cửa dẫn đến hành lang, phía trên có ghi số 217.
‘Tch, 217 nghĩa là tôi phải đi một chặng đường dài mới tới được phố chính.
Nghĩ vậy, tôi định mở cửa thì đột nhiên.
Bùm.
Cánh cửa đối diện mở ra trước, ba bóng người đeo mặt nạ bước vào.
Ồ, tôi chưa từng thấy có đội chào đón nào trong trò chơi cả.
“Anh muốn gì?”
“Ngươi đã làm hỏng cửa trước khi đến đây phải không?”
“Ồ, cái đó á?”
Tôi không ngờ họ nhận ra nhanh đến vậy, nhưng tôi vẫn trả lời một cách trung thực.
“Tôi chỉ tò mò không biết điều gì ẩn chứa đằng sau nó thôi.”
“Ngươi sẽ phải đi cùng bọn ta.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Đó không phải là một câu hỏi. Bắt lấy hắn ta!”
Khi nghe tiếng hét của người đầu tiên, hai tên lâu la ngay lập tức tiến lại gần tôi.
Tôi cảm thấy hơi hối hận.
‘…Tôi có thực sự cần phải phá cửa không?’
Tôi thật lòng muốn đi tham quan một chút khi tôi ở đây trước khi bắt đầu quấy rối. Nhưng thôi, đành vậy, bắt tay vào làm việc thôi.
Chạm nhẹ.
Tôi gạt hai người đó sang một bên như xua muỗi.
Tuy nhiên, hai bóng người đó, lúc này đã áp sát vào tường, không hề lao về phía tôi mà thay vào đó vẫn giữ khoảng cách.
“…Vậy ra, anh là một nhà thám hiểm à?”
“Không to mồm nữa sao?”
“Đừng ngạo mạn kẻ gây rối, chúng tôi đã xử lý hàng trăm những kẻ như anh, và lần này cũng không ngoại kệ.”
“Ồ, vậy sao?”
Tôi gãi tai bằng ngón út, và tên côn đồ số 1 nói bằng giọng trầm và đe dọa.
“Nhìn vóc dáng của anh, anh hoặc là người Barbarian hoặc là người thú. Đây hẳn là lần đầu tiên anh tới đây.”
“Làm sao anh biết được?”
“Nếu anh biết gì đó về nơi này, anh sẽ không làm điều liều lĩnh như vậy. Người mới.”
Điều đó hơi đau một chút.
Thôi nào, ai biết nhiều về chợ đen hơn tôi chứ?
Vỗ nhẹ.
Trước khi bắt tay vào việc, tôi đã cởi chiếc mũ bảo hộ ngột ngạt của mình ra.
Không có lý do gì phải che giấu danh tính của tôi ở đây.
“…Thì ra là một Barbarian.”
Trái với mong đợi của tôi, anh ấy không nhận ra tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Vù!
Thanh kiếm của người đầu tiên tỏa sáng ánh sáng của aura.
Rất tiếc, đây không phải là hang động lúc trước. Miễn là các kỹ năng của tôi hoạt động bình thường thì aura của hiệp sĩ không phải là mối đe dọa đối với tôi.
Ví dụ như thế này.
Vèo—!
Có lẽ vì không gian hẹp nên anh ta đã chọn đòn đâm thay vì chém.
Tôi không thèm né tránh mà chỉ cầm lấy lưỡi kiếm.
“……!”
Như thường lệ, phản ứng của những người sử dụng aura đều giống nhau. Sự bất ngờ và bối rối của anh ta truyền thẳng đến lưỡi kiếm đang run rẩy.
Tôi cười khẩy và rút thanh kiếm về phía mình.
Và sau đó—
Rắc—!
Tôi đấm vào mặt anh ta.
Được rồi, vậy là xong một tên.
“……Gọi chi viện mau!”
Ngay khi hắn ngã xuống, hai tên lâu la còn lại đã cố gắng chạy trốn, nhưng tôi đã túm lấy gáy chúng và khiến chúng bất tỉnh bằng cách đập chúng vào tường.
‘Ồ, hai người này dễ thương một cách đáng ngạc nhiên’
Tôi lắc tay để vung máu đi.
Phần lớn là của họ, nhưng một số cũng là của tôi.
Vì tôi chưa sử dụng [Gigantification] nên việc chặn thanh kiếm bằng tay không đã để lại một vết thương sâu, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
Với khả năng tái sinh tự nhiên của tôi, vết thương như thế này sẽ lành ngay thôi.
“Bây giờ, hãy xem khuôn mặt nào đang giấu dưới lớp mặt nạ này nhé.”
Trước khi đi vào hành lang, tôi cúi xuống và tháo mặt nạ ra khỏi tên đầu tiên. Ờ thì, nói đúng hơn là những mảnh vỡ của lớp mặt nạ vậy.
Tuy nhiên, vì mũi anh ta bị dập nát và mặt đầy máu nên không thể nào nhận ra được.
“Đối với một ổ trộm cắp, tôi không ngờ an ninh của nơi này lại chặt chẽ đến thế đấy.”
Tôi lẩm bẩm chế giễu, và anh ta đáp lại bằng giọng nghẹn ngào.
“N, Nam tước… Jandel……?”
Có vẻ như việc bị đánh một cú đã làm anh ấy nhớ lại
“L-Làm sao… một người như anh… có thể ở đây…?”
“Thế nào? Tôi đến đây vì có việc. Nhưng vì anh đã tỉnh, để tôi hỏi anh vài điều.”
“…….”
“Ông chủ ở đây đâu rồi……”
Cái gì, anh ta ngất đi rồi.
Tôi tiện tay thả anh ta xuống sàn, rồi đi ra hành lang nơi có một vài người đang tụ tập, tất cả đều lùi lại khi nhìn thấy tôi.
Nhìn vào trang phục của họ, có thể thấy họ là khách hàng chứ không phải nhân viên.
‘Có lẽ họ không biết gì cả…’
“Này! Có chuyện gì thế?”
Đúng lúc đó, một tên côn đồ khác xuất hiện từ góc phố và chạy tới khi thấy đám đông.
Và sau đó…
“Cái, cái gì thế…”
Vừa nhìn vào cánh cửa mở toang, anh ta lập tức rùng mình. Phản ứng của anh ta khiến tôi cảm thấy như mình là nhân vật phản diện trong một bộ phim kinh dị.
“…Ồ!”
Khi anh ta bắt đầu lùi lại, tôi nhanh chóng túm lấy gáy anh ta và nhấc anh ta lên.
“Tôi phải đi đâu để gặp ông chủ của chợ đen?”
“…Tôi không thể nói cho anh biết……”
“Nếu tôi nói anh sẽ chết nếu anh không nói thì sao?”
Tôi cố gắng đe dọa anh ta, nhưng anh ta chỉ nhắm mắt lại như thể sẵn sàng chấp nhận cái chết.
“Cứ… giết tôi đi. Như vậy còn tốt hơn… phản bội bọn họ…”
“Thật vậy sao?”
Bụp-!
Tôi đập mạnh vào cổ anh ta, rồi đặt cơ thể mềm oặt của anh ta xuống sàn hành lang. Có vẻ như tôi sẽ chẳng đi đến đâu nếu đe dọa những người này.
Nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ.
Đinh—! Đinh—! Đinh—! Đinh—!
Tiếng chuông vang lên gấp gáp như thể chiến tranh đã nổ ra.
“Kẻ xâm nhập! Là kẻ xâm nhập!”
Giống như đã chọc phải một tổ kiến vậy, tại sao bọn côn đồ lại spwan ra nhanh thế?
“BETHEL—RAAAAAAA!!!!”
Mà thôi kệ, nếu tôi phá hủy mọi thứ, chắc chắn sẽ có thứ gì đó xuất hiện.
[Nhân vật đã sử dụng [Gigantification].
[Nhân vật đã sử dụng một kỹ năng biến hình].
[Lượng năng lượng linh hồn tiêu thụ của kỹ năng giảm một nửa do hiệu ứng của [Primal Cell] và giá trị năng lực cao nhất tăng 1,5 lần.]
[Do hiệu ứng của [Envolved Shell], thuộc tính cao nhất sẽ tăng 1,5 lần]
***
Chợ đen là một công trình khổng lồ tồn tại ở đâu đó dưới lòng đất.
Không ai biết vị trí chính xác của nó, nhưng câu chuyện này được chấp nhận là sự thật trên thế giới này.
Đây là một lời giải thích hoàn toàn hợp lý. Nếu một tòa nhà có kích thước bằng ba sân vận động bóng đá nằm trên mặt đất, nó đã được phát hiện ra từ lâu rồi—
Ugh, ồn quá.
Khi nào thì họ sẽ tắt nó đi?
Và khi nào thì tôi mới có thể tới được phố chính?
‘Nó to khủng khiếp.’
À, nhưng kích thước của toà nhà này cũng mang lại cho tôi một lợi thế. Không giống như căn phòng đá chật hẹp, hành lang ở đây cao và rộng nên không gây khó chịu khi sử dụng [Gigantification].
Bùm—! Bùm—! Bùm—! Bùm—!
Với [Gigantification] được kích hoạt, tôi chạy dọc xuống hành lang rộng lớn, chiếm hết không gian. Những người xung quanh tôi chia thành hai loại.
“Chạy, chạy đi……!”
Những khách hàng đến mua vài thứ và hoảng sợ bỏ chạy khi nhìn thấy tôi.
“Ngăn hắn lại……!”
Và nhóm côn đồ đang lao về phía tôi, xô đẩy những khách hàng đang bỏ chạy.
Ngay từ lúc nhìn thấy người sử dụng aura trước đó, tôi đã nhận ra bọn côn đồ mạnh hơn tôi mong đợi.
‘Chúng có trình độ trung bình của một nhà thám hiểm làm việc ở Tầng 4…’
Tất nhiên, đó chỉ là mức trung bình. Một số người dường như có sức mạnh vượt trội sánh ngang với những nhà thám hiểm ở Tầng 6.
Ngay cả tôi cũng không muốn một mình đối mặt với một đám quái vật liên tục spawn ra như thế này.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình bình tĩnh như thể đang đi dã ngoại, bởi vì chúng không thể giết được tôi.
Không phải vì khả năng chống chịu kinh khủng của tôi, mà vì một lý do khác.
“…Dừng lại! Lệnh từ cấp trên đã đến. Chúng ta phải bắt hắn với ít thương vong nhất!”
“C-cái gì cơ? Bắt sống hắn ư?”
Ừ, tin tức về sự xuất hiện của tôi chắc hẳn đã đến tai ông chủ.
Bùm! Bùm! Bùm!
Khi tôi lao về phía trước, tên côn đồ ở phía trước hét lên với giọng hoảng loạn.
“Làm sao chúng ta có thể bắt sống được con quái vật đó đây!”
Run rẩy trước những mệnh lệnh vô lý từ cấp trên, tên côn đồ vung vũ khí.
Nhưng khi tôi lao tới anh ta mà không chút do dự, anh ta tuyệt vọng thay đổi quỹ đạo vũ khí và đập nó vào tường.
Rắc-!
Quyết tâm tuân theo mệnh lệnh của anh ta thật đáng khen ngợi, nhưng cũng thật ngu ngốc.
Với tốc độ này, ngay cả khi anh ta dùng hết sức, anh ta cũng không thể làm xước tôi được.
“Này, Nam tước Jandel! D, dừng lại! Những nhân vật cấp cao muốn nói chuyện với anh—”
Họ đang nói gì vậy? Mọi chuyện đang thú vị mà.
Bây giờ, sau khi đã có được ‘kỹ năng né tránh bất khả chiến bại’, tôi lao về phía trước một cách táo bạo hơn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Những vũ khí mà bọn côn đồ vung ra không hề chạm tới tôi.
Giống như một thế giới hoàn toàn mới vậy.
Tôi chỉ lao theo một đường thẳng, nhưng mọi đòn tấn công đều lướt qua tôi.
Đây có phải là cảm giác khi mà một tông sư trong tiểu thuyết võ thuật nhận ra bản chất của mọi chuyển động không?
“Hahahahahahaha!!”
Tôi lao về phía trước với tâm trạng phấn khích hơn.
“Tường chắn!!”
Vào một lúc nào đó, bọn côn đồ bắt đầu xếp hàng với những tấm khiên nặng, tạo ra một rào cản để làm chậm tôi lại.
Đây là một biện pháp trong tuyệt vọng của cấp trên, bởi vì nếu tôi chết, chợ đen sẽ chấm dứt.
Họ nổi tiếng là những người công khai thách thức giới quý tộc, nhưng liệu một tổ chức như thế này có thể thực sự đứng trên giới quý tộc không?
“Tôi nhắc lại, đừng tấn công anh ấy!”
Ít nhất thì những người cấp cao ở đây cũng biết rõ một điều, nếu một nam tước có tước hiệu bị giết ở đây, nơi này sẽ chẳng còn lại gì ngoài một đống đổ nát.
Cuối cùng, cách duy nhất để những kẻ này đối phó với tôi là giết tôi mà không ai để ý, nhưng tôi đã gặp vô số khách hàng trên đường đến đây.
Nói cách khác, tôi có rất nhiều nhân chứng.
“Ẩn sau khiên, đồ hèn nhát!”
“……?!”
“Thủ lĩnh của hang ổ tà ác này, hãy ra đây! Ta, Bjorn Jandel, sẽ xử tử ngươi nhân danh Gia đình Hoàng gia!”
“Đ, đó chính là điều tôi vẫn nói! Ông chủ cũng muốn n, nói chuyện—”
“BETHEL—RAAAAAAAAH!!”
Tôi đã vượt qua được bao nhiêu tên côn đồ rồi?
Khi số lượng của chúng tăng lên, bức tường khiên cũng trở nên vững chắc hơn, các pháp sư và người sử dụng siêu năng bắt đầu hỗ trợ họ, và tôi bắt đầu cảm thấy áp lực.
Bụp.
Lần đầu tiên tôi dừng lại và quay đầu nhìn lại, hành lang phía sau tôi cũng đầy những tên côn đồ.
‘Ừm, nếu mình để bị bắt dễ dàng như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ coi thường mình…’
Khi tôi đang suy nghĩ, một tên côn đồ có vẻ là người có cấp bậc cao xuất hiện từ bức tường khiên.
“…Nam tước! Xin hãy bình tĩnh và hãy bắt đầu một cuộc thảo luận hòa bình—”
“Ta không có chuyện gì để nói với đám cặn bã độc ác các ngươi!”
“…Nhưng bây giờ ngài không còn nơi nào để đi cả!”
Không có nơi nào để đi à? Ngươi đang nói về cái gì vậy?
Những kẻ này thực sự không biết gì về người Barbarian cả, phải không?
‘Được rồi, quyết định vậy đi.’
Tôi vung búa hết sức mình.
Không phải nhắm vào bọn côn đồ ẩn sau khiên mà là vào bức tường bên trái.
Nếu không có con đường nào, tôi sẽ tạo ra một cái mới.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập