Chương 487: Q.99 - Dreadfear vô địch

“Những kẻ hành hương kìa, mau chặn chúng lại—!”

Rầm!

Tôi lao băng qua hành lang, nghiền nát đầu những binh lính Đế quốc cản đường.

Chỉ số vẫn tăng nhẹ sau mỗi năm tên bị tiêu diệt, nhưng ở thời điểm này, sự gia tăng ấy chẳng còn đáng kể.

Dù sao thì, với tốc độ này, tôi sẽ đến nơi sau khoảng một giờ nữa…

Dù đang dốc toàn lực lao về phía trước, tâm trí tôi vẫn rối bời, không chút yên ổn.

“Bjorn… Erwin rốt cuộc khi nào mới tới?”

Nếu cả Aynar còn lo đến thế, tôi cũng chẳng cần giấu nỗi bất an của mình nữa.

“……”

Đã có chuyện gì xảy ra sao?

Cô ấy bị thương… hay còn tệ hơn?

Lo âu đang ăn mòn từng mảnh ý chí tôi, nhưng giờ tôi không thể làm gì được. Tôi chỉ có thể tin rằng Erwin sẽ đến kịp… và tiếp tục chạy.

「Nhân vật đã hạ 405 binh lính Đế quốc.」

「Tất cả chỉ số tăng thêm +1.」

「Nhân vật đã hạ 410 binh lính Đế quốc.」

「Tất cả chỉ số tăng thêm +1.」

「Nhân vật đã hạ 415 binh lính Đế quốc…」

「……」

Và thời gian cứ thế trôi đi.

Ba mươi phút.

Khi thời điểm Erwin có thể đến gần kề, nỗi lo lắng trong tôi cũng tăng theo cấp số nhân.

Bịch.

Chưa từng dừng lại lần nào, lần này tôi bất giác đứng khựng lại.

“Ta đã cảnh báo ngươi rồi, kẻ hành hương.”

“……”

“Ngươi chỉ có một con đường sống duy nhất mà thôi.”

Tên khốn ấy đang chặn lối.

Có một điều tôi không hiểu. Hắn không phải đang truy đuổi từ phía sau sao, vậy tại sao hắn lại có thể đến đây trước chúng tôi?

Hơn nữa, chỉ số của chúng tôi đã tăng lên, tốc độ cũng phải nhanh hơn.

Lẽ nào… hắn đã bắt kịp bằng cách nào đó?

Cảm giác bất an len lỏi trong lòng tôi.

Nhưng lúc này, có điều quan trọng hơn những nghi ngờ ấy.

“Aynar, chuẩn bị chiến đấu.”

Vừa ra lệnh, Aynar liền nhẹ nhàng đặt thi thể Versil xuống.

“…Nghỉ ngơi đi, pháp sư.”

Dreadfear quan sát chúng tôi, lạnh lùng nhếch mép.

“Lũ ngu ngốc.”

Hắn đang nói cái quái gì vậy? Việc tôi không bỏ chạy ngay khi thấy hắn chỉ có thể là vì một lý do duy nhất: tôi nghĩ chúng tôi có thể đánh thắng.

‘Với chỉ số hiện tại, khả năng ấy là có.’

Tôi giơ tấm khiên che nửa thân trên và hạ thấp người.

Chỉ là một thói quen thôi. Trước mặt một hiệp sĩ có thể sử dụng aura, tấm khiên sắt rẻ tiền này chẳng có mấy tác dụng.

“……”

Sau vài giây im lặng trong thế giằng co.

“Lời đề nghị vẫn còn hiệu lực,” hắn lẩm bẩm.

Hắn điên thật rồi sao?

Không thể tin được hắn còn bận tâm đến chuyện đó.

Tuy nhiên, thấy hắn sẵn lòng trò chuyện, tôi tận dụng cơ hội.

“…Erwin đâu?”

Câu hỏi ấy—và nỗi lo canh cánh trong lòng tôi suốt hàng giờ.

Hắn trả lời gọn lỏn.

“Cô ả tín đồ đó hả? Chết rồi.”

(Dịch giả-kun : nhân tiện nghĩa của nó gần gần nhau, người hành hương – tín đồ)

“Nói dối.”

“Ngươi đang phớt lờ tiếng nói bên trong mình.”

Khốn kiếp, tôi lẽ ra không nên hỏi. Với tính cách của nhân vật phản diện như hắn, thật ngu ngốc khi cố tìm kiếm thông tin từ miệng hắn.

“Niềm tin không thể thay đổi sự thật. Dù ngươi có tin vào công lý đến mức nào, ngươi vẫn chỉ là một kẻ phản bội bẩn thỉu.”

Chẳng cần nghe thêm nữa.

“Aynar!”

Tôi hét lên hiệu lệnh và lao về phía hắn.

Ngay khi tôi tiếp cận, hắn tung thanh kiếm được bao phủ bởi aura để phản công.

Và…

Tap.

Tôi giật lùi trước lain khi vào tầm chém.

Tận dụng khoảng trống khi hắn vung kiếm, Aynar lập tức áp sát.

Và rồi…

“Bethel—Raaaaah!!”

Cô ấy vung kiếm như đè cả ngọn núi xuống, nhưng tên khốn đó đã nghiêng người tránh được.

Rầm!

Lưỡi kiếm đâm xuống đất, trượt mất mục tiêu.

Nhưng vẫn chưa thể nói đó là đòn đánh hụt.

Tấn công rồi thoái lui, phá vỡ thế đứng của đối phương và tấn công vào khoảng trống vừa lộ ra – đó là chiến thuật của chúng tôi.

Bụp.

Ngay khi hắn né cú chém của Aynar, tôi ném tấm khiên vô dụng vào mặt hắn. Và khi tầm nhìn hắn bị che khuất—

Tap, tap.

Tôi lao vào, vung chiếc chùy.

Dĩ nhiên, hắn lại phản ứng kịp.

“…!”

Thanh kiếm của hắn đang cản đường chùy tôi. Nếu va chạm trực diện, chùy sắt rẻ tiền chắc chắn sẽ gãy đôi.

Vút

Tôi lập tức đổi hướng nó.

Vù—!

Chùy vung vào khoảng không, lách qua lưỡi kiếm, và đúng lúc đó—

Phập—!

Aynar đâm xuyên vai hắn.

Tốt, chúng tôi đã đánh trúng phát đầu tiên.

Dĩ nhiên, tôi không định dừng lại. Trong chiến đấu, tất cả là trò chơi của những con số.

Tấn công.

Đỡ đòn.

Né tránh.

Trong tích tắc, bạn phải chọn một, và lựa chọn đó quyết định bước tiếp theo.

Và vì vậy, chúng tôi cần buộc hắn vào thế không có lựa chọn.

Tap.

Hắn, giờ đây ở thế thủ, chỉ lo đỡ và né, đã mất đi cơ hội phản công.

Nhưng ngay cả việc đỡ hay né cũng không phải là miễn phí.

‘Hắn sẽ nghiêng trái.’

Đúng vậy, với tư thế ấy, chắc chắn hắn sẽ nghiêng trái.

Thịch—!

Một đòn tấn công nguy hiểm sau một pha phối hợp mượt mà sẽ khiến hắn loạng choạng. Để tránh thua nặng hơn, hắn buộc phải phòng thủ một cách vụng về. Nhờ đó, chúng tôi dễ dàng đoán nước đi kế tiếp của hắn.

Một vòng lặp tàn nhẫn.

Nhưng—

“……”

Dù áp đảo đến đâu, tôi cũng không thể mất cảnh giác vì hắn vẫn còn át chủ bài của mình, aura.

Và chiến đấu luôn chứa đầy biến số.

Như lúc này đây.

Vút—!

Dù tôi giả đòn và đổi hướng chùy, hắn vẫn đoán được.

“!”

Kiếm của hắn vẫn bám theo cây chùy.

Không thể để mất vũ khí, tôi buộc phải đổi hướng cây chùy, để lộ sơ hở trước người.

Bịch—

Không bỏ lỡ cơ hội này, hắn ta tung một cú đá vào bụng tôi.

Tạm thời chưa nguy hiểm.

Nhưng sau đó—

Phập!

Một lưỡi kiếm đâm xuyên bụng tôi.

“Đau thật…”

Không ngờ hắn lại liều như thế.

Aynar nhìn thấy tôi bị đâm, nhưng không hề hỏi han.

Cô chỉ tiếp tục tấn công như một chiến binh lão luyện.

“Haah!”

Tôi lập tức bình tâm, quay lại chiến đấu.

Bởi vì, lùi lại cũng không ngăn được máu chảy.

Điều quan trọng không phải là vết thương nghiêm trọng đến mức nào mà là liệu tôi có thể giết hắn trước khi tôi chết hay không.

Nếu giết hắn kết thúc cuộc đột kích và cho chúng tôi đường thoát, vậy thì bao nhiêu vết thương cũng chẳng đáng gì.

“Bethel—raaaaaaaaa!!”

Cuộc chiến dữ dội vẫn tiếp diễn.

Dù chỉ số tăng đáng kể và hai đánh một, nhưng mọi thứ vẫn chẳng dễ dàng.

Và hơn nữa, ưu thế về quân số cũng nhanh chóng bị san bằng.

“Vì Đế quốc!”

Quân Đế quốc tiếp tục xuất hiện, như thiêu thân lao vào lửa.

Chúng tăng độ khó lên, nhưng đồng thời cũng đem lại lợi thế cho chúng tôi.

Cạch!

Tôi có thêm vũ khí.

Ngay khi chùy bị gãy đôi, tôi nhặt vội một thanh khác từ xác một tên lính và lao vào.

Kiếm, búa hay chùy.

Hình dạng của vũ khi không quan trọng, miễn là chúng đủ dài để vung mạnh.

Rầm!

Tay, chân, ngực, vai, mắt, tai.

Khi cơ thể tôi dần rệu rã, hắn cũng bắt đầu mất sức.

Thanh kiếm sáng rực aura của hắn yếu đi thấy rõ.

Một cánh tay buông thõng, chân trái khập khiễng do bị đâm hai lần.

‘Sắp rồi.’

Chúng tôi sắp thắng.

Tôi vung búa vào thái dương hắn.

「Máu của Đội trưởng Dreadfear còn dưới 15%.」

Một luồng chấn động nổ ra từ người hắn, hất tôi văng vào tường.

“Khốn nạn.”

「Đội trưởng Dreadfear đã kích hoạt [Eternal Nightmare].」(Ác mình cũng cữu)

「Máu đã hồi phục hoàn toàn.」

Hắn bước ra từ sau đám khói, cơ thể đã hoàn toàn lành lặn, nói:

“Lời đề nghị…”

“……”

“Vẫn còn có hiệu lực.”

Mơ đi.

Tôi hỏi ngược lại:

“Không lẽ… cha mẹ ngươi là vẹt hay gì đó sao?”

Hắn không đáp lại, chỉ lạnh lùng cắm kiếm vào bụng tôi.

“Khốn thật, cái trò chơi này…”

Và rồi, bóng tối nuốt lấy tôi.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập