Chương 494: Q.100 - Đòi lại công bằng

Có người từng nói: Trước khi kết hôn với ai đó, bạn nên ghé thăm phòng của họ trước đã.

Bởi căn phòng chính là tấm gương phản chiếu rõ nét nhất về chủ nhân của nó.

Bạn có thể nhận ra họ ưa thích sự xa hoa hay giản dị, lười biếng hay siêng năng, thích màu gì, đam mê điều gì, thậm chí còn đoán được nghề nghiệp của họ là gì.

Dù bạn chẳng biết gì về người đó, chỉ cần nhìn qua căn phòng, bạn cũng có thể phác họa đại khái con người họ ra sao.

Ví dụ như căn phòng tiếp khách mà tôi đang ngồi hiện giờ.

“……”

Bầu không khí nơi đây toát lên vẻ trang nghiêm và sang trọng.

Không quá phô trương, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng thấy rõ rằng gia chủ đã chi rất nhiều tiền cho nội thất và bài trí.

Lách cách.

Trên bàn là đủ loại món ăn vặt, nhiều đến mức khó tin là chúng chỉ dành cho một người.

Vù…

Một người hầu riêng đứng sẵn ở cửa, luôn sẵn sàng tiến tới rót thêm trà mỗi khi tách chỉ vừa vơi đi một nửa.

À, tất nhiên là còn một điểm nhấn nữa.

‘Mình chưa từng ngồi trong phòng tiếp khách nào có cả nhạc công riêng.’

Ở một góc phòng, một nhạc công đầu hói đang đều đặn kéo những khúc nhạc du dương bằng đàn dây.

“Nhìn cách ông ta chơi đàn, chắc chắn không phải được mời riêng chỉ cho hôm nay.”

Giờ thì tôi đã hiểu phần nào con người của chủ nhân căn phòng này.

‘Một thương nhân chính hiệu.’

Căn phòng này không nhằm khoe khoang sự giàu có, mà là để thể hiện lòng hiếu khách.

Chỉ cần ngồi đây, bạn có thể cảm nhận được điều đó, không phải là gia chủ giàu có đến mức nào, mà là họ đang cố gắng tiếp đãi bạn tốt đến mức nào.

‘Cuộc hẹn sẽ bắt đầu sau 5 phút. Có vẻ ông ta sẽ đến đúng giờ.’

Nghĩ vậy, tôi bắt chéo chân và mở tờ báo ra xem. Tờ báo tôi cầm lên một cách ngẫu nhiên, vậy mà ngay trang nhất lại là tin tức về tôi.

Mà cũng đúng thôi, tờ nào chẳng đăng tin về nó.

[Anh hùng Nam tước Jandel, được khắc danh trên Bia Đá Vinh Dự, đã rút kiếm chống lại đám phản loạn ở chợ đen…!]

Sự kiện xảy ra ở chợ đen ba ngày trước cuối cùng cũng đã được đưa tin rộng rãi. Dù Mozlan cố gắng giữ kín, thì việc gần 400 nô lệ biến mất cũng đâu phải chuyện có thể giấu nổi.

‘Dù vậy, chẳng tờ báo nào dám đề cập việc phần lớn người mua là quý tộc cả.’

Bài báo còn nhiều lỗ hổng, nhưng lại chứa không ít thông tin hữu ích.

Ví dụ như, những nô lệ từng được ghi nhận là đã chết, giờ đây đã lấy lại danh tính thật.

Họ đang sống tạm tại các khu trú ẩn tạm thời do Mozlan chuẩn bị, và để hỗ trợ, hoàng gia đang chuẩn bị chính sách miễn thuế cho họ trong 5 năm.

À, còn có cả một đoạn phỏng vấn.

[…Ngài ấy nói rằng những kẻ cần phải hối hận không phải là ngài, mà là chính những kẻ xấu của chợ đen.]

Dù là phỏng vấn ẩn danh, nhưng dựa vào nội dung, tôi đoán chắc đó là cậu bé trong lồng sắt.

À, có vẻ chợ đen cũng đã bị tạm thời đóng cửa. Trong thời điểm thế này, im hơi lặng tiếng vẫn là thượng sách.

Khi tôi đang mải đọc báo, người hầu đứng chờ ở cửa bước đến gần.

“Bá tước Alminas đã đến.”

“Thật sao?”

Tôi gập tờ báo lại và đặt lên bàn.

“Mời ông ấy vào.”

Đã đến lúc bước vào chuyện chính.

「Danh vọng của nhân vật đã tăng +10.」

「Danh vọng của nhân vật đã tăng +10.」

「Danh vọng của nhân vật đã tăng +10…….」

「…….」

「…….」

*****

“Kuhahahahahahaha!”

“Heh heh…!”

Tiếng cười thô lỗ của tôi và tiếng cười sang trọng của lão quý tộc hòa quyện trong căn phòng.

Bên cạnh bàn, một nhiếp ảnh gia đang bận rộn chụp lấy chụp để khoảnh khắc ấy.

Tất cả đều vì một lý do rất… kinh doanh.

Mỗi bức ảnh được chọn lọc mà anh ta chụp ra đều có giá 2,135 tỷ stone.

“Bá tước Jandel, ngài có thể cười… hoang dã hơn được không? Ý tôi là, nam tính hơn chút?”

“Tất nhiên rồi! Kuhahahahahahahah!”

“Và Bá tước Alminas, nếu ngài có thể nhìn sang phía kia và nở một nụ cười, tôi sẽ vô cùng biết ơn.”

“Dĩ nhiên. Hahah! Haahah!”

Bá tước Alminas hứa sẽ rút lại vụ kiện trị giá 2,1 tỷ stone nếu tôi chụp với ông ta một bức ảnh thân thiện, ấm áp.

Ông ta bảo, bức ảnh đó sẽ được lưu vào sử sách. Với độ tuổi của ông ta, có lẽ ông ta thực sự rất quan tâm đến cách mình được nhớ đến sau khi qua đời.

Ban đầu tôi đã nghĩ, “Chuyện vớ vẩn gì đây?”

Nhưng ngẫm lại, tôi thấy cũng phần nào hiểu được.

Thử tưởng tượng ông nội bạn có ảnh chụp riêng với Einstein xem—ngầu đấy chứ?

“Kuhahahahahahah!”

“Ha ha haa! Hohohoho…!”

Dù sao thì, vì lý do đó, chúng tôi cứ cười mãi như thế trong khi nhiếp ảnh gia bắt đầu đưa ra hàng loạt yêu cầu.

Anh ta lảm nhảm về việc bức ảnh hiện tại chưa đủ để thể hiện “tình bạn vượt qua tuổi tác và chủng tộc,” đại loại thế.

Rồi anh ta đưa cho tôi một chai bia rẻ tiền, còn đưa cho Bá tước một ly rượu vang, bảo chúng tôi cụng ly.

Và thế là…

“Hoàn hảo! Tuyệt đối hoàn hảo!”

Đó là bức ảnh A-cut của hôm nay.

Bá tước đích thân xem ảnh, tỏ ra rất hài lòng, còn phát thêm một khoản thưởng hậu hĩnh. Vậy là việc hôm nay kết thúc.

“Hehe, anh vất vả rồi, Nam tước. Chắc anh mệt lắm rồi. Hay là ở lại dùng bữa đi?”

“Không cần đâu. Tôi đang đói.”

“…?”

À, nhầm rồi.

“Có người đang đợi tôi ở nhà. Rất tiếc, tôi phải từ chối bữa ăn lần này.”

“Hehe, ra vậy… Cơm cùng người thân bao giờ cũng ngon hơn mà.”

Bằng linh cảm của một người làm ăn, ông ta hiểu ngay ý tôi, rồi đưa ra một lời đề nghị.

“À mà, tôi nghe nói anh đã làm điều gì đó rất phi thường gần đây? Cái chuyện anh đập tan chợ đen và cứu gần 400 nô lệ ấy.”

“À……”

“Thấy khí thế của anh, máu trong người tôi cũng sôi sục theo! Tôi đã nghĩ mình có thể góp chút sức vào nghĩa cử đó…”

Tôi thắc mắc không biết ông ta định gợi ý gì.

Ông ta nói rất nhẹ nhàng, như thể đang xin phép tham gia cùng. Tôi đã định từ chối thẳng, nhưng lời tiếp theo lại khiến tôi đổi ý.

“Mấy người bạn của anh—gần 400 người—vẫn chưa có chỗ ở đàng hoàng đúng không?”

“…Rồi sao?”

“Nếu anh cần, tôi cũng muốn giúp một tay. Dù có được miễn thuế, thì họ vẫn cần có nhà mới bắt đầu được một cuộc sống mới, đúng chứ?”

Một lời đề nghị khiến tôi khá bất ngờ.

Cho hơn 400 người mỗi người một ngôi nhà.

Không hổ danh là gia tộc Alminas giàu nhất vương quốc.

“Có thêm nhiều anh hùng cũng tốt cho thế giới thôi. Cứ làm theo ý ông. Sao tôi lại có thể từ chối lòng tốt của người khác được cơ chứ?”

Tôi lập tức chấp nhận đề nghị của ông ta.

Dù không xuất phát từ thiện chí thuần túy, nhưng đó vẫn là một sự trợ giúp rất lớn đối với những người đã trải qua địa ngục.

“Đừng lo. Anh vẫn sẽ là người đứng giữa ánh hào quang.”

Nói lời sau cùng, tôi rời khỏi dinh thự của Bá tước.

Sáng hôm sau, trang nhất của tờ báo lớn chạy một dòng tít khổng lồ.

[Bá tước Alminas hứa sẽ quyên tặng 2 tỷ stone. Khi được hỏi lý do—chỉ là giúp đỡ một người bạn cũ, không gì hơn.]

Bức ảnh được chụp hôm qua cũng được đăng kèm theo.

“Ugh, lại bị dán đầy trên báo nữa rồi…”

Trong khi tôi đặt tờ báo xuống, cảm thấy một nỗi thất bại không tên, thì Shabin, trưởng ban hành chính, thở hổn hển lao vào lều.

Và…

“Mê cung đóng lại lâu rồi mà giờ ngài mới mò về sao?!”

Cô ấy hét vào mặt tôi, giọng đầy cáu kỉnh.

“Ờ… Hử?”

“Cầm lấy đống tài liệu này trước đã! Đừng mơ rời đi nếu chưa kiểm tra và ký hết từng tờ một!”

Shabin trông có vẻ khó tính hơn nhiều kể từ lần cuối tôi gặp cô ấy.

Tôi không chấp nhất với cô ấy, cô ấy trở thành như vậy cũng là do áp lực công việc mà ra.

“À, tôi sẽ xem mà, đừng giận nữa được không?”

“….”

“Nhưng sao mà nhiều giấy tờ vậy? Tôi đã giao hết quyền hành cho cô rồi cơ mà?”

“…Đây là những phần chưa được ủy quyền. Với việc ngân sách bộ lạc tăng chóng mặt, mỗi tháng phải có ngân sách tổng thể, mà tôi đâu thể tự làm chuyện đó được? Do anh chẳng bao giờ thấy mặt nên tôi phải tự chuẩn bị giấy phê duyệt tạm thời mỗi lần và ghi tạm vào sổ sách, việc đáng lẽ làm một lần thì phải làm hai ba lần!”

“Ồ, vậy à…?”

Giờ tôi nên thoát khỏi những việc phiên phức này bằng cách nào đây?

Tôi còn đang nghĩ thì ánh mắt của Shabin sắc lại.

“Đừng có mơ chạy trốn.”

“……Cô không thể làm hết luôn à?”

“Ha! Tuyệt! Cho tôi toàn quyền quyết ngân sách, giá đất, rồi cả lương của chính tôi luôn nhé?!”

Cô ấy nói to hơn, giọng đầy châm biếm.

Thành thật mà nói, tôi không thấy có vấn đề gì cả. Tôi biết cô ấy đang mỉa mai, nhưng mà…

“Vì sao lại không thể?”

“…Hả?”

“Shabin, tôi tin cô. Hơn bất kỳ ai khác.”

“…?”

“Dù có sai sót, tôi cũng không đổ lỗi cho cô. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chính tôi là người đặt cô vào vị trí đó. Vì vậy, hãy tin vào chính mình. Cô là người giỏi nhất trong lĩnh vực này mà. Giống như tôi là chuyên gia trong Mê cung vậy. Những quyết định của cô, sau khi cân nhắc kỹ, chắc chắn sẽ tốt hơn của tôi.”

Ổn rồi, nhìn nét mặt cô ấy thì gần như bị thuyết phục rồi.

Giờ là đòn kết liễu.

“Lương cũng như vậy. Cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”

“…Anh sẽ hối hận đấy.”

“Có thể. Nhưng nếu đó là giá trị mà cô tin mình xứng đáng, tôi sẽ không bao giờ phủ nhận điều đó.”

Tôi nói xong, Shabin lặng người nhìn tôi hồi lâu không đáp.

Và rồi, sau một hồi dài…

“…Tôi từng nghĩ khi nhìn vào những người cấp trên ở công việc cũ, ‘Nếu là mình thì sẽ không làm thế, sẽ làm tốt hơn.’ Nhưng đến lúc thực sự phải đứng ra… thì tôi đã sợ hãi.”

“Ai cũng sợ lúc đầu cả.”

Được tôi khích lệ, Shabin siết chặt tay lại như vừa ra quyết tâm.

“Tôi sẽ làm. Nếu sau khi nghe những lời này mà tôi còn không dám thử, thì chẳng qua tôi chỉ đang ngụy biện. Và tôi chẳng là gì hơn một kẻ như thế.”

“Tốt lắm, hãy cố gắng hết mình.”

Thành công trốn thoát, tôi rời khỏi lều mà không quay đầu lại.

Vừa bước ra ngoài, tôi thấy Aynar đang loanh quanh gần thánh địa và ra lệnh ngay:

“Tập hợp toàn bộ chiến binh ở thánh địa.”

“Tất cả ư? Sao vậy?”

Dù có chút áy náy với đội hành chính đang làm việc quá sức, nhưng lý do tôi đến thánh địa hôm nay là để thực hiện một màn trình diễn.

“Tôi sẽ cố gom lại, có lẽ sẽ đông lắm đấy.”

“Đông?”

“Anh không biết sao? Dạo này các chiến binh đang tràn ngập thánh địa, ăn ngủ tại chỗ trong lúc xây nhà luôn.”

“Tôi nghe nói đợt bán thứ ba vừa kết thúc mà, số lượng không đáng kể chứ?”

“Anh không thể xây nhà một mình, đúng không? Ai nấy đều gọi bạn, rồi bạn của bạn đến giúp, ngày nào cũng xây nhà.”

À, ra thế.

“Dù sao thì, cứ gọi hết lại! Nhớ nói là có chuyện vui!”

“Chuyện vui…?”

“Rồi cô sẽ biết.”

“Hahaha! Anh lại định bày trò gì nữa đây! Dù là gì, tôi cũng sẽ theo!”

Nói rồi, Aynar rời đi trong hứng khởi để tập hợp các chiến binh, còn tôi đứng chờ tại điểm hẹn.

Thời gian trôi qua, các chiến binh nghe tin bắt đầu kéo tới từng người một.

Hầu hết là những gương mặt xa lạ.

Có vẻ họ vừa dựng nhà, bởi nhiều người vẫn đang cầm búa, chỉ lad mấy cái búa đá dùng để đóng đinh thôi, đừng lo.

“Là tù trưởng!!”

“Ooh!! Chiến binh vĩ đại được khắc tên trên Bìa Đá Vinh Quang!!!”

Những chiến binh đến đầu tiên trở nên vô cùng phấn khích khi thấy tôi. Tôi đã lo rằng họ sẽ cáu vì bị gọi trong lúc bận rộn, nhưng mà…

“Anh bảo có chuyện vui!”

“Gọi tất cả tụi tôi đến là vì chuyện gì vậy?”

“Làm đi!!”

Có vẻ họ cũng đang bị mệt mỏi về tinh thần vì phải dựng nhà liên tục.

“Khoan đã! Chờ đủ người tôi sẽ nói!”

Khoảng một tiếng sau, cả khu rừng ngập tràn các chiến binh Barbarian.

Đúng như bản chất của họ, cuộc tụ họp lập tức biến thành lễ hội—đấm ngực, gầm rú đủ cả.

Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

“Bjorn.”

“Ở đây, gọi tôi là tù trưởng.”

“…Tù trưởng, có vẻ mọi người đã đến đông đủ rồi.”

“Vậy à?”

Thế thì đã đến lúc xuất phát.

Không cần diễn văn dài dòng với đám chiến binh đã nóng sẵn thế này.

“Các chiến binh! Theo tôi!!”

Một tiếng hô vang không mục tiêu hay đích đến.

“WOOOOAH!!”

“Bjorn, con trai của Jandel!!”

“ĐI THÔÔÔÔÔÔÔI!!”

Một cuộc diễu hành 100% thuần Barbarian.

Khi chúng tôi đến cổng thành nối với thánh địa, các chiến binh canh gác mở cổng mà chẳng hỏi han gì.

Két, két.

Cánh cổng mở ra trong âm thanh của bánh răng thô ráp.

Và cũng như buổi sáng đầu tiên tôi tỉnh dậy trong thân xác này, thành phố xám xịt quen thuộc hiện ra trước mắt.

Những con đường lát đá được chăm chút kỹ lưỡng.

Những tòa tháp cao vút chen giữa chúng.

“Đi theo tôi!!”

Dân chúng túa vào vỉa hè khi chúng tôi tiến vào. Tôi có hơi áy náy vì gây ồn ào, nhưng…

“Wow! Là Nam tước Jandel kìa! Mẹ ơi, có phải Nam tước Jandel không?”

“P-phải rồi, là ngài ấy…!”

“Waaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

Ngạc nhiên thay, đám đông chẳng hề tỏ vẻ khó chịu. Trái lại, họ còn tỏ ra thích thú, như thể được chứng kiến một màn trình diễn đặc biệt. Họ bắt đầu gọi thêm người thân ra xem.

Lạch cạch—!

Những cánh cửa sổ đóng chặt bật mở, phía sau là vô số ánh mắt dõi theo đoàn diễu hành của chúng tôi.

Chỉ với một câu hỏi trong đầu.

“Nhưng mà… họ đang đi đâu vậy?”

“Tôi cũng không biết…”

“Không ai báo cho binh lính sao? Nhìn như bạo loạn ấy!”

Và đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, vệ binh duy trì an ninh xuất hiện chắn đường chúng tôi.

“Này, xin chào Nam tước Jandel.”

“Anh đang cản đường tôi sao?”

“À-vâng, chúng tôi nhận được báo cáo…”

“Các ngươi định bắt bọn tôi sao? Chúng tôi chỉ đang đi dạo thôi.”

“Không-không đời nào! Tuyệt đối không bao giờ!”

“Thế thì xong rồi. Tránh ra.”

Tôi lại bước tiếp, và đội trưởng vệ binh, mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì, lặng lẽ nhường đường.

Và rồi…

“Bethel—raaaaaaa!!!”

Đoàn rước náo loạn cứ thế tiến thẳng vào trung tâm thành phố, nơi các kỵ sĩ xuất hiện.

“Xin chào, Nam tước Jandel.”

Đây là nhóm hiệp sĩ đến từ Mozlan, vốn nổi tiếng nghiêm khắc.Nhưng danh tiếng của họ chẳng là gì đối với tôi.

“Xin thứ lỗi, nhưng chúng tôi có thể hỏi ngài định đi đâu không?”

“Tôi phải trả lời sao?”

“Không có thông báo nào về sự kiện này cả. Chúng tôi chỉ muốn xác minh một chút.”

Tất nhiên, tôi chẳng có lý do gì để nói thật.

“Tôi chỉ đang đi dạo thôi, đừng xen vào chuyện người khác.”

“…Đi dạo, ngài nói sao?”

Viên hiệp sĩ từ Mozlan trông bối rối.

Nếu tôi là một thường dân, hẳn họ đã giải tán chúng tôi và bắt vài kẻ được gọi là “thủ lĩnh” rồi.

“Anh đang nghi ngờ lời tôi sao?”

Dù gì tôi cũng là một nam tước của vương quốc này.

“Không đời nào. Chúng tôi chỉ lo ngại mà thôi. Một đám đông hơn ngàn người có vũ trang thì… cần có sự giám sát. Mong ngài hiểu cho.”

“Chúng tôi không có ý định rời khỏi Ravion. Như vậy đủ chưa?”

Khi tôi nói rõ rằng chúng tôi sẽ không đi quá khu thương mại của Commelby, chứ đừng nói đến kinh đô đế quốc — bọn hiệp sĩ lúc này mới dịu xuống đôi chút.

“Chúng tôi… có thể đi cùng chứ?”

“Tôi không ngăn cản các người.”

“Tạ ơn ngài…”

Và thế là, cả đám hiệp sĩ Mozlan cũng lặng lẽ nhập đoàn người, đi sau chúng tôi.

Chúng tôi cứ thế tiếp tục.

“Barbarian!”

“Người Barbarian đến rồi!!”

Dù chúng tôi chỉ đang bước đi, tin tức vẫn lan khắp thành phố, gây nên một cơn náo động.

Dân chúng đổ ra hai bên đường như đang xem một cuộc diễu hành, bị cuốn hút bởi cảnh tượng lạ lùng.

“Tháp Ma pháp…! Người Barbarian đang kéo đến Tháp Ma pháp!!”

Khi chúng tôi kiên định tiến về một hướng, dân chúng bắt đầu nhận ra đích đến của đoàn người. Điều đó chỉ khiến đám man di càng thêm phấn khích.

“Tháp Ma pháp? Chúng ta đến Tháp Ma pháp sao?!”

“Bjorn, con trai của chiến binh vĩ đại Jandel!!!”

“Tộc trưởng đang dẫn chúng ta đến trận chiến thiêng liêng!”

“Đã đến lúc nghiền xương đám pháp sư ra thành bột!!”

“Bethel—raaaaaaa!!”

Những tiếng hô vang dội của đám Barbarian vọng đến tai người dân.

“Lũ… lũ điên này…!”

“Họ thật sự định đánh nhau với Tháp Ma pháp sao?”

“Tại sao? Tại sao chứ?”

“Là trái tim! Các pháp sư đang dùng trái tim của người Barbarian làm nguyên liệu ma thuật đấy!”

“…Dù thế nào đi nữa, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày hiếm thấy.”

Mặc cho lời bàn tán xung quanh, tôi vẫn bước đi trong im lặng.

Và rồi, sau một quãng thời gian…

Cộc.

Tôi dừng lại.

Trước mắt tôi là tòa tháp đen cao ngất, và quảng trường phía trước đã chật kín người xem.

Và…

“…….”

Hàng trăm pháp sư, hẳn đã kéo đến ngay khi nghe tin, giờ đang đứng tụ tập thành một khối đông.

“…….”

“…….”

Cuộc đối đầu bắt đầu, và một sự im lặng bao trùm lấy hàng ngàn người đang đứng trong quảng trường. Người ta gần như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt vì căng thẳng. Cuối cùng, một pháp sư già bước ra.

“Tôi là Wibels Guirn, Pháp sư trưởng của trường Lengman.”

Làm “Pháp sư trưởng” ở đây cũng giống như đại đệ tử trong một môn phái võ lâm. Vì Master của trường Lengman chính là Chủ nhân của Tháp Ma pháp, nên lão già này thực tế là người quyền lực thứ hai ở nơi đây.

“Và ngài là ai?”

Ông ta giả vờ không biết, nhưng pháp sư là thế — luôn tuân thủ nghi thức.

“Tôi là ai, ông hỏi tôi à…”

Tôi khẽ mỉm cười, rồi lên tiếng đáp.

Người khổng lồ.

Thủ lĩnh của Clan Anabada.

Tộc trưởng của người Barbarian

Nam tước của Raphdonia.

Nhưng tôi không nói ra những danh xưng đó.

“Tôi là Bjorn, con trai của Jandel.”

Sau lời giới thiệu ngắn gọn, lão pháp sư thở dài rồi khẽ gật đầu.

“Ra vậy. Rất hân hạnh được gặp người anh hùng mà tôi chỉ mới nghe qua lời đồn. Nhưng điều gì đã đưa Nam tước Yandel đến Tháp Ma pháp?”

“Tôi đến để làm điều lẽ ra nên được thực hiện từ lâu rồi.”

“Điều lẽ ra nên làm từ lâu… Tôi e rằng tuổi già khiến tôi chẳng hiểu được ngài đang nói gì.”

“Thế sao? Vậy tôi sẽ nói thẳng.”

Tôi cất tiếng lớn đủ để lão già nửa điếc và tất cả dân chúng trong quảng trường nghe thấy.

“Tôi, Bjorn, con trai của Jandel, tuyên bố! Tháp Ma pháp phải ngừng ngay việc sử dụng trái tim của chúng tôi làm nguyên liệu ma pháp!”

“Thật sự… là vì chuyện đó…”

Lão già xoa trán, rồi thở dài một tiếng rõ ràng.

Với giọng điềm đạm, lão cố thuyết phục tôi.

“Đây là một nghiên cứu hợp pháp. Dù là một nam tước của vương quốc hay tộc trưởng của người Barbarian, ngài cũng không thể tùy tiện ngăn cản một nghiên cứu trí tuệ vì lợi ích nhân loại. Nếu không chấp nhận được, ngài phải chính thức đệ đơn phản đối lên hoàng tộc—”

“Nói ngắn gọn thôi.”

“…Hả?”

“Nói ngắn gọn thôi, lão già.”

Có lẽ từ “già” khiến lão khó chịu?

“Có vẻ như Nam tước không hiểu nổi những lời giải thích dài dòng, vậy thì tôi sẽ rút gọn như ngài mong muốn.”

Lão trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nheo càng co rúm lại. Không còn một chút thân thiện, lão nói bằng giọng cứng rắn.

“Nếu chúng tôi từ chối… thì ngài sẽ làm gì?”

Dù đã già, ánh mắt của lão vẫn đầy thách thức, ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi.

“Vậy thì, ngài có thể làm được gì?”

Lão hỏi lại.

“……!”

“……!”

Sau một thoáng ngừng, tôi trả lời.

“Chiến tranh.”

Chỉ một từ là đủ.

“C-ch…chiến tranh?”

“Chiến tranh!!!!!”

“Rút vũ khí ra!!”

“Bethel—raaaaaaaaaaaaa!!!”

Chúng tôi đã chịu đựng sự khuất nhục này này đủ lâu rồi, phải không?

****

[Danh vọng của nhân vật tăng +10.]

[Danh vọng của nhân vật tăng +10.]

[Danh vọng của nhân vật tăng +10]

[…]

[…]

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập