Tôi hỏi về lựa chọn thứ ba chỉ đơn thuần vì tò mò—và vì sự thù hằn tôi dành cho tên khốn đó. Thực lòng mà nói, tôi đã sớm quyết định xong xuôi từ trước.
Tôi không chắc điều gì sẽ chờ đợi nếu tôi chọn cánh cửa còn lại, nhưng dù là gì đi nữa, nó chắc chắn không thể nào quý giá hơn ba người đồng đội thân thiết của tôi.
Hơn nữa… dường như tôi không thể đơn độc đánh bại tên khốn này.
Nghĩ vậy, tôi âm thầm quan sát hắn.
Mỗi lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, một cảm giác khó diễn tả lại trào lên trong lòng. Tựa như tôi đang nhìn vào một thứ gì đó hoàn toàn vượt xa sự hiểu biết của bản thân mình—
“Có vẻ như anh đã quyết định rồi.”
“Phải. Ta sẽ rời đi qua cánh cửa đó.”
Khi tôi thực sự bước tới gần cửa, hắn không nói gì—chỉ lặng lẽ nhìn theo.
Phải chăng đó là cách hắn thể hiện sự tôn trọng với quyết định của tôi?
Cộp.
Tôi dừng lại trước cánh cửa, ngoái đầu lại định hỏi hắn một điều.
Lý do rất đơn giản.
Nếu chỉ im lặng rời đi, điều đó sẽ mãi khiến tôi canh cánh trong lòng.
“Nếu… một trong bọn ta bị ngươi dụ dỗ và phản bội những người còn lại, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp một mảnh ghép ẩn được che giấu kỹ đến thế nên dù kết cục sau cùng đã viên mãn, tôi không thể dập tắt sự tò mò về mảnh ghép này.
May thay, hắn đã trả lời.
“Theo luật lệ của thế giới này, hiện thân của ta ở thế giới này sẽ được tăng cường sức mạnh.”
“…Ra vậy.”
Chả trách hắn lại ra sức giữ cho chúng tôi sống và không ngừng cám dỗ sự phản bội.
Tôi bắt đầu dần hiểu cấu trúc thiết kế của không gian này.
Một cách ngắn gọn, người chơi sẽ phải một mình đối đầu với trận chiến trùm cuối—nhưng nếu sự phản bội xảy ra, độ khó sẽ gia tăng vượt bậc.
“Và nếu anh thua trong trận chiến ấy, thì trò chơi cũng sẽ kết thúc, không có cánh cửa hay lựa chọn nào cả.”
Nếu đây là một trò chơi, có lẽ người chơi cần một mức độ “thân thiết” hay “tín nhiệm” nhất định mới mở khóa được kiểu kết thúc như thế này?
Dù sao thì, điều đó đã giải đáp phần lớn những câu hỏi trong đầu tôi.
Nhưng vì đang trong mạch chuyện, tôi còn một điều muốn hỏi nữa.
“Ngươi thực sự… là thứ gì vậy?”
“Anh nói vậy là sao?”
“Ngươi biết ta đang hỏi gì mà.”
Đây không phải là lần đầu tôi trò chuyện với quái vật trong mê cung.
– “Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối ta thấy sinh vật sống? Các ngươi đến từ đâu?”]
Công tước Ma Cà Rồng Cambormier từ Lâu Đài Máu.
[“Lũ chó của Đế chế, bị sự tham lam xiềng xích, hôm nay ta sẽ trừng phạt các ngươi.”]
Kỵ sĩ Khải Huyền từ Đền Trắng.
[“Nếu không ai biết đó là dối trá… thì nó khác gì sự thật?”]
Tên Doppelganger, và nhiều kẻ khác.
Tôi từng gặp những trường hợp tương tự, nhưng tất cả đều giống như đang đọc kịch bản được lập trình sẵn. Ngay sau đó, chúng sẽ mất đi lý trí và tấn công một cách điên loạn.
Nhưng hắn thì khác.
Hắn có vẻ như thực sự có ý thức và bản ngã rõ ràng.
‘Chưa kể, hắn đã nói ra những câu đầy ý nghĩa trước đó…’
Khi tôi hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu đồng đội phản bội nhau, hắn đã đáp rành rọt: “Theo luật lệ của thế giới này, hiện thân của ta ở thế giới sẽ được tăng cường sức mạnh.”
Tôi không thể chắc chắn. Nhưng dựa trên những mảnh ghép thông tin tôi thu thập được đến giờ, có một điều dường như đang dần hiện rõ.
Cũng như [Dungeon & Stone] được phát triển dựa trên bối cảnh của thế giới này, mê cung này rõ ràng cũng được mô phỏng từ điều gì đó.
Tôi cẩn thận bày tỏ suy đoán của mình.
“Có lẽ nào… tất cả những con quái vật trong Mê cung này đều có nguyên mẫu tồn tại ở đâu đó? Ngươi cũng vậy?”
Hắn không đáp, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Hắn đang suy nghĩ điều gì đó—và bằng một lý do nào đó, điều đó khiến tôi bồn chồn.
Cảm giác như tôi sắp chạm vào bí mật sâu thẳm của mê cung này.
Nhưng…
“Có thể,” cuối cùng hắn lên tiếng sau một khoảng lặng dài.
“Rồi anh sẽ biết.”
Và đó là kết thúc của cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
Cạch!
Cánh cửa vốn đóng chặt bất ngờ bật mở, và một lực vô hình nào đó đẩy tôi từ phía sau.
「Bạn đã vượt qua nỗi kinh hoàng lớn nhất ẩn sâu trong mê cung.」
「Vật phẩm được Đánh số No.12 [Niềm tin] đã được liên kết vĩnh viễn với bạn.」
「Người hành hương vô danh đã vĩnh viễn rời khỏi mê cung.」
「Điều kiện đặc biệt – Những ký ức méo mó đã được đáp ứng.」
「Một khu vực ẩn đã được mở khóa.」
「Thành tựu này lần đầu tiên được thực hiện.」
「Di sản vĩ đại của bạn sẽ được khắc lên Phiến đá Vinh dự và được ghi nhớ mãi mãi.」
「Mê cung đã đóng lại.」
「Nhân vật của bạn đã được chuyển đến Raphdonia.」
****
Một luồng ánh sáng ấm áp sưởi ấm hai mi mắt đang khép chặt của tôi.
Chậm rãi, tôi ngửa đầu ra sau, mở mắt, chỉ để thấy một bầu trời u ám hiện ra phía trên.
Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào bầu trời ấy hồi lâu, lạc trong những dòng suy tưởng.
“…”
Tôi lại sống sót rồi.
Mỗi lần nhìn thấy bầu trời ấy, trong lòng tôi lại trào dâng một cảm giác bình yên không thể diễn tả.
Tất nhiên, cảm giác đó chẳng bao giờ kéo dài được lâu.
“…Là Bjorn Jandel kìa.”
“Chẳng phải anh ta nói sẽ hạ gục Layer Lord sao? Kết quả thế nào rồi…?”
“Năm người thì làm sao mà được chứ…?”
Những người thám hiểm nhận ra tôi bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Tôi nhanh chóng xốc lại tinh thần và bước về trạm kiểm soát.
Chỉ có một người đang chờ tôi ở đó, đó là Amelia – người đã rời khỏi chiến trường từ trước để thẩm vấn đám cướp.
“Trời ạ… cuối cùng cũng về rồi. Anh biết tôi đã lo đến mức nào khi anh không xuất hiện trước lúc mê cung đóng cửa không hả?”
Amelia, người vẫn đang thấp thỏm đứng trước trạm, thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi.
Rồi có lẽ, một nỗi lo khác lại trỗi dậy trong cô.
“Có ai… hy sinh không?”
Cô chưa biết kết cục của trận đột kích, nên muốn xác nhận thương vong. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nói là:
“Không. Hoặc… không nên có ai cả.”
“Không nên có…? Ý anh là sao?”
“…Chuyện này phức tạp lắm.”
Tôi biết họ đáng ra phải còn sống, nhưng cho đến khi tận mắt thấy họ, tôi vẫn không thể yên tâm.
“Chờ thêm chút nữa.”
Amelia gật đầu, không hỏi thêm gì, dù rõ ràng là cô rất muốn biết.
Chúng tôi đứng đó một lúc thì các đồng đội bắt đầu xuất hiện, từng người một.
Người đầu tiên là Erwin.
“Ah… Mister…”
Erwin đang chạy vội đến trạm kiểm soát thì bỗng khụy gối, toàn thân như rũ xuống khi thấy tôi.
“Chuyện này… không phải là mơ đấy chứ…?”
“Đừng lo. Đây là thực.”
“Sao… sao chuyện này lại xảy ra được…?”
Với cô ấy, rõ ràng là mình đã chết, rồi lại tỉnh dậy… vẫn sống.
“Khi mọi người đủ, tôi sẽ kể lại.”
Chẳng bao lâu sau, Versil Gowland cũng xuất hiện.
“Sao lâu vậy? Cô làm tôi lo lắng đấy.”
“X-xin lỗi… Tôi chỉ… tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra… N-nhưng mà đây… không phải mơ… đúng chứ…? T-tôi chắc chắn là mình đã chết…”
Versil cũng có phản ứng y hệt Erwin.
Amelia nghiêng đầu, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Chết…?”
“Như tôi nói, phức tạp lắm. Khi mọi người đông đủ, tôi sẽ giải thích.”
“…Được thôi.”
Sau khi trấn an Versil đang run rẩy, chúng tôi tiếp tục chờ, và rồi Aynar cũng xuất hiện.
“Bjorn…!!!!”
Aynar hét toáng lên từ xa, khiến ai nấy đều phải ngoái lại nhìn.
Lúc đó tôi mới thở phào một hơi.
“Phù…”
Giờ thì tôi mới có cảm giác mình đã chiến thắng.
Cảm giác tất cả đều đã trở về, thật sự rất tốt…
“…C-cái quái gì vậy!? Chẳng lẽ tất cả chỉ là giấc mơ—!? Rõ ràng là tôi chết rồi mà—!”
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, tôi vội bịt miệng Aynar lại.
“…Mmph! Mmmph! Mmm!”
“Im nào. Vì cô mà mọi người đang dòm ngó kìa.”
“……”
“Đi chỗ khác rồi nói chuyện. Ở đây không tiện.”
Khi cả nhóm đã tụ lại, chúng tôi băng qua trạm kiểm soát, bước vào con phố quen thuộc. Như thường lệ, khu vực quanh trạm kiểm soát đầy người thân của những kẻ thám hiểm.
“Versil, chúng ta đến nhà tôi ở Commelby nhé?”
“Tôi không phiền đâu. Có lẽ nói chuyện ở đó sẽ an toàn hơn.”
“Vậy quyết định thế nhé.”
Chúng tôi bắt thang công cộng, rồi lên cỗ xe quý tộc đến Commelby.
Sống ở khu nhộn nhịp cũng có vài bất tiện như thế đấy. Hồi còn ở Quận 7, tôi chỉ cần đi bộ là về được tới nhà.
“Thuyền trưởng! Ngài đã về!”
Vừa bước chân vào, Auyen đã chạy ra đón như thể chờ sẵn. Mùi thức ăn thơm nức lan tỏa khắp nhà.
“Cảm ơn. Nhưng bọn tôi có chuyện cần bàn. Anh lên lầu chờ một lát được chứ?”
“…Tất nhiên rồi. Nếu cần gì, xin cứ gọi.”
Sau khi Auyen rời đi, tôi nhờ Versil niệm chú chống nghe lén. Chúng tôi ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng bữa và nói chuyện.
À, thật ra chỉ có tôi và Aynar là đang ăn.
“Như tôi nói từ nãy, chuyện khá phức tạp. Khi đủ người tôi sẽ kể.”
“Ông Jandel… thôi ăn và kể chuyện đi. Tôi tò mò đến mức phát điên rồi đây này.”
À, đúng nhỉ. Đáng lý tôi phải bắt đầu từ sớm.
Tôi nhai xong miếng cuối cùng, rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Và cốt lõi là:
“Vậy là… ngay từ đầu, cơ chế đã định sẵn: cả nhóm phải chết thì mới qua được. Và nếu chỉ còn một người sống sót và đánh bại hắn, thì tất cả sẽ được hồi sinh?”
“Đúng thế.”
Tôi lược bỏ phần nói chuyện với Dreadfear, chỉ kể lại những gì mình trải qua. Khi kết thúc, Amelia nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
“Anh… ổn chứ?”
“Hử? Ý cô là gì?”
“Tôi hiểu tính anh mà. Tâm lý của anh chắc hẳn đã chập trùng rất nhiều phải không?”
À, chuyện đó…
Tôi khẽ cười, đáp:
“Tôi ổn.”
Không phải tôi chưa từng sụp đổ. Thật lòng mà nói, tôi đã có rất nhiều khoảnh khắc như thế. Nhưng… miễn là kết quả tốt đẹp, thế là đủ rồi, phải không?
Tôi cảm thấy kể vậy là tạm đủ, nên quay sang hỏi lại.
“Amelia, còn cô thì sao? Kết quả thẩm vấn thế nào?”
Nghe vậy, vẻ mặt Amelia tối sầm.
“Tôi chẳng lấy được chứng cứ gì cả. Chúng chỉ thừa nhận nhận lệnh từ chợ đen, chứ không biết ai thuê.”
“Ra vậy…”
Dù thất vọng, nhưng tôi chẳng thể trách cô được. Cứ để vấn đề của Bá tước Alminas lại cho sau này vậy.
Dù sao thì, sau khi chứng kiến mọi người chết rồi sống lại, những chuyện ấy cũng chẳng còn quan trọng lắm nữa.
“À, còn một việc nữa…”
“…Gì cơ?”
“Thôi, để sau hẵng nói.”
Lời ấy khiến tôi bỗng thấy bất an.
Nhưng vì cô ấy đã bảo “để sau”, nên tôi không gặng hỏi.
“Thế còn Erwin, chuyện gì xảy ra với cô?”
“Với em sao? Em xin lỗi. Anh đã tin tưởng giao em nhiệm vụ kéo dài thời gian, nhưng dù em cố đến đâu thì hắn cũng luôn đuổi kịp. Như thể hắn dùng được ma pháp dịch chuyển vậy.”
“Dịch chuyển à… Hắn đúng là có kỹ năng đó, chỉ cần cách xa một đoạn là hắn sẽ dịch chuyển tới.”
“Và điều kỳ lạ là… đến tận lúc giết em, hắn vẫn cố thuyết phục em phản bội anh. Hắn cứ lặp lại rằng ‘chưa quá muộn’…”
Câu chuyện của Erwin ngắn gọn, nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau mà cô đã trải qua.
“Cô đã vất vả rồi, Erwin.”
“Không sao. Em ổn.”
Giờ đến lượt Versil.
“Versil Gowland.”
“…Vâng?”
“Tôi hiểu vì sao cô lại làm vậy, nhưng đừng bao giờ tái diễn chuyện đó nữa.”
“…Vâng…”
Tôi nghiêm mặt dặn dò một câu, rồi chuyển sang vấn đề chính.
“Aynar này…”
Tôi lên tiếng dè dặt, Aynar đang ăn bèn ngẩng lên.
Thật khó để mở lời, nhưng tôi buộc phải xác nhận một chuyện.
“Cô biết đấy… lúc cuối cùng… cô còn nhớ gì không?”
“Hả? Anh hỏi gì cơ?”
“Tôi nói là, cô có nghe những gì tôi nói khi đó không?”
Ý tôi là lời thú nhận… rằng tôi là Ác linh. Nhưng Aynar chỉ hờ hững xiên miếng thịt, đáp:
“À… hình như anh nói gì đó, nhưng… tôi không nhớ rõ. Tôi gần như đã bất tỉnh rồi, nghe không rõ lắm.”
Hmm, thật vậy sao?
Tôi nhìn kỹ nét mặt cô ấy, nhưng không thấy điều gì bất thường. Có vẻ đúng là cô ấy không nghe thấy.
Nếu có nghe, chắc cô đã nổi trận lôi đình từ lâu rồi.
“Sao vậy? Anh đã nói gì thế?”
“Không có gì. Không quan trọng đâu.”
Tôi nhanh chóng kết thúc chủ đề. Aynar cũng chỉ nhún vai. Trong khi đó, những cô gái bên cạnh bắt đầu cười khúc khích.
“Hừm, tôi đoán được anh ấy đã nói gì rồi đấy.”
“Jandel mà, đôi khi anh ta cũng sến súa lắm.”
“Này, đừng trêu anh ấy nữa.”
Mấy người đang nói cái gì vậy hả?
Tôi lờ họ đi, tiếp tục ăn. Có vẻ họ cũng hài lòng với việc trêu chọc tôi, nên cuối cùng cũng ngồi vào ăn.
Khi chúng tôi đang ăn uống và trò chuyện thì—
“À này… ông Jandel. Chiếc vòng tay đó là gì thế? Trước giờ anh có đeo đâu?”
Chỉ đến khi Versil hỏi, tôi mới nhận ra.
“Gì đây…?”
Một chiếc vòng tay kỳ lạ đang nằm trên cổ tay tôi. Từ nãy đến giờ, tôi còn không hề nhận ra sự xuất hiện món đồ xa lạ này…
Erwin và Amelia cũng dừng ăn, thầm thì:
“Ô… em tưởng anh cố tình không nói tới, nên em cũng giữ im lặng…”
“Chẳng ai ngờ là anh còn chẳng biết mình đang đeo nó.”
Tại sao giờ tôi mới nhận ra?
“Chẳng lẽ đây là phần thưởng… cho việc vượt phó bản chỉ với 5 người?”
Versil đoán, nhưng phần thưởng tiêu chuẩn không phải loại vòng này. Vả lại, tôi đã chọn phần thưởng là cứu sống đồng đội mà.
Nhưng… nếu phần thưởng không chỉ là sự sống?
Nghĩ lại thì cũng hợp lý.
Một bí ẩn đã bị chôn vùi gần cả thập kỷ. Nếu chỉ có vậy thì quá đơn giản.
Tách.
Tôi tháo vòng ra xem kỹ hơn, rồi bất động tại chỗ.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Vì không chắc, tôi đưa cho Versil thẩm định.
Versil – người có giấy phép thẩm định đặc biệt mà đến cả Raven cũng không có – nhanh chóng xác nhận bản chất của chiếc vòng.
“Đây là… một trong số các Double Numbers…”
Phải, chính là nó.
Đôi mắt Amelia ánh lên thích thú.
“Nếu là Double Numbers… thì chỉ có một…”
No.12 – Niềm tin.
Chẳng lẽ đây là phần thưởng cố định?
Với một Mảnh ghép ẩn khó như vậy, thì món đồ này quả thực xứng đáng.
‘…Một Double Numbers làm phần thưởng cho một sự kiện bí mật.’
Điều gì đã kích hoạt sự kiện này?
Nếu tôi biết được, có khi tôi có thể nhân bản được vật phẩm này cho cả đội.
Trong khi tôi còn đang nghĩ thì tiếng chuông trước cửa vang lên.
Keng, keng.
Một vị khách, vào giờ này sao?
Tôi dừng bữa, ra mở cửa thì thấy một nhóm kỵ sĩ – có vẻ là người từ Moszlan.
“Nam tóc Jandel, chúng tôi đến xin diện kiến.”
Họ không có vẻ thù địch và chào hỏi rất lễ phép khi vừa thấy tôi.
Tôi đáp lễ rồi hỏi lý do họ đến.
“Hai giờ trước, một thành tựu mới đã được khắc lên Bia Đá Vinh Dự.”
Một thành tựu mới?
Liên quan gì tới tôi?
Trong khi tôi còn đang nghĩ, kỵ sĩ ấy tiếp lời.
“Đó là thành tựu của ngài – Nam tước Jandel.”
Có vẻ phần thưởng không chỉ là chiếc vòng.
Tôi vội vã đến kiểm tra nội dung khắc trên đá – rồi chết lặng.
[Năm 157 của Tân Kỷ Nguyên, chiến binh vĩ đại Bjorn Jandel của tộc Barbarian cùng đồng đội đã tiêu diệt Chúa Tể Kinh Hoàng – Dreadfear, và mở ra một khu vực ẩn.]
Ai mà ngờ… vẫn còn có một vùng đất chưa được khám phá trong Mê cung cơ chứ.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập