Hogback và Absalom ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.
Ban đầu bọn chúng định cướp thuyền của nhóm Mũ Rơm để rời đi kết quả lại gặp phải cao thủ canh thuyền còn mạnh hơn trên boong. Chỉ mới giao thủ vài chiêu, Perona đã bị dễ dàng khống chế.
Sau đó nàng bị vong linh bắt lại, giải đến trước mặt mọi người.
Lúc ấy Perona tưởng mình chết chắc — dù sao nàng cũng từng là địch nhân lại còn toan tính trộm thuyền đối phương tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là sau khi nàng khóc lóc cầu xin tha thứ thuyền trưởng bên kia không những bỏ qua còn đồng ý cho nàng đi nhờ một đoạn đường!
Perona không ngừng cảm thán kỳ tích!
“Thật là… cũng không biết Luffy nghĩ gì mà chịu đồng ý cho nàng theo rõ ràng trước đó còn là địch nhân.” Nami thở dài, đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn cúi người hỏi: “Này, ngươi từng là thủ hạ của Moria, chắc biết tài sản hắn giấu ở đâu chứ?”
“A la la la la, đương nhiên!” Perona kiêu ngạo hất cằm, một tay chống nạnh, cây dù vác trên vai. “Ta đây là U Linh tiểu thư, có thể xuyên thấu bất cứ nơi nào đảo này đối với ta mà nói chẳng có bí mật gì hết!”
Nghe vậy, cặp mắt Nami vốn còn đề phòng lập tức hóa thành hai đồng tiền vàng quấn lấy Perona một bộ dạng thân thiết vô cùng:
“Hảo muội muội ~~ mau nói cho tỷ tỷ biết tài bảo giấu ở đâu đi chờ chút tỷ tỷ chia cho ngươi một ít nha ~~ Chúng ta chia cửu một, ngươi được một phần nà.”
“Cửu một ai mà chịu! Vả lại, ta còn lớn tuổi hơn ngươi đó biết không!”
Perona giận dữ kêu to, hai tay ôm ngực che chắn đầy cảnh giác.
Sau đó nàng hừ mũi, mặt vênh lên kiêu ngạo: “Đáng tiếc, bảo khố đã bị người ta dọn sạch rồi! Nếu còn thì ta đã ôm hết rồi, còn thèm nói với ngươi à!”
“Vậy ngươi còn đắc ý cái quái gì hả!?”
Đoàng!
Nami nổi giận, vung quyền để lại trên đầu Perona một cái cục u to tướng mặc kệ nàng nước mắt lưng tròng oan ức quay đầu gào lên:
“Khốn kiếp! Lại là ngươi phải không!? Là lúc nào đấy hả!?”
“Ở lúc ngươi lên thuyền nghỉ ngơi.” Bên cạnh, Rainer vừa gác chân vừa thảnh thơi ngồi bên bàn đá thả tờ báo xuống, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
“Dĩ nhiên, lần này địch nhân đều do mọi người cùng đánh bại tài sản cũng chia đều. À, còn có một tin tức, ngươi nên xem thử.”
“Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm.” Nami hừ lạnh, ngồi thẳng vào lòng Rainer giật lấy tờ báo đọc.
Chỉ nhìn sơ qua, nàng lập tức giật mình:
“Râu Trắng… Đội trưởng đội Hai, Portgas D. Ace… Bị áp giải tới nhà tù Impel Down!?
Khoan đã, Ace là…!”
Nami kinh hoảng kêu lên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Luffy đang ngủ say ở góc xa.
Bên cạnh, Sanji cũng chú ý động tĩnh, tò mò hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nami quay sang, gấp gáp nói:
“Luffy ca ca bị bắt rồi! Bây giờ… hắn đang bị giam ở Impel Down!!” “Được xưng là tường đồng vách sắt nơi đáy biển — nhà ngục Impel Down?!” Nghe cái tên ấy, Sanji không khỏi nhướng mày.
Đối với hải tặc mà nói, nơi đó chính là nghe danh đã biến sắc một địa ngục thực sự.
Nhà ngục Impel Down dưới đáy biển, cùng với Enies Lobby đại thẩm viện và trụ sở chính Hải Quân Marineford được liệt vào ba đại cơ cấu trực thuộc Thế Giới Chính Phủ.
Nơi đó giam giữ vô số trọng phạm là ác mộng của toàn bộ hải tặc khắp đại dương trong giới giang hồ lưu truyền không ít truyền thuyết kinh hoàng về nó.
Tất cả tội phạm bị áp giải vào nơi đó mỗi ngày đều chịu đủ cực hình khốc liệt chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết cả đời không có ngày ngẩng đầu.
“Nghe nói, từ khi thành lập đến nay chưa từng có kẻ nào bị giam ở Impel Down mà còn sống đi ra ngoài thực sự danh xứng với thực — tường đồng vách sắt.”
Lúc này, Robin cũng tiến lại gần, thần sắc nghiêm túc:
“Không chỉ canh gác cực kỳ nghiêm ngặt mà Impel Down còn nằm bên trong Calm Belt xung quanh đầy rẫy những Hải Vương Loại khổng lồ.”
Mấy người ngồi quanh bên chiếc bàn, ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.
Phần lớn thuyền trên biển đều dựa vào gió để di chuyển mà Calm Belt là vùng biển không gió, không dòng chảy — tựa như vùng chết. Tuy Merry có động cơ coca có thể tự di chuyển thế nhưng số lượng Hải Vương Loại to lớn kia mới là vấn đề lớn nhất.
Cho dù may mắn đến được cửa Impel Down thì nơi đó cũng trấn giữ vô số phạm nhân hung ác bậc nhất binh lực đóng giữ lại cực kỳ hùng hậu chưa kể còn nằm gần ngay trụ sở Hải Quân Marineford.
“Các ngươi mỗi người nghĩ cái gì vậy hả?” Rainer để tách cà phê xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế rút ra điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Luffy còn chưa tỉnh, các ngươi đã bày ra vẻ chuẩn bị đi cướp ngục rồi đấy.”
“Ngươi nói cũng phải,” Nami gật đầu đồng tình “Trước tiên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chờ Luffy tỉnh lại rồi quyết định.”
“Chuẩn bị đầy đủ không sai biệt lắm, tùy thời có thể xuất phát,” Sanji vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy. Rất nhanh, mấy người còn lại cũng tản ra, bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Rainer đi đến khoang thuyền, gọi ra một đám lớn vong linh thừa dịp khoảng thời gian này, cho Merry hào tổng vệ sinh một lượt từ phòng trong đến boong ngoài, quét dọn sạch sẽ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh đã đến buổi trưa mọi người cũng lần lượt tỉnh lại.
Thriller Bark lúc này cũng đã chạy tới biên giới sương mù một cánh cổng khổng lồ giống như cái miệng há rộng, từ từ mở ra.
Trên Merry hào, dưới sự dẫn đầu của Luffy mọi người đứng ở lái thuyền, cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt Lola và những người khác.
Rainer thì điều khiển vong linh bận rộn thao tác thuyền chậm rãi rời xa tòa đảo khổng lồ đã từng là chiến trường ấy.
Bên bờ, Lola dẫn đầu một đám người, cảm kích rơi nước mắt vừa vẫy tay vừa lớn tiếng hô to:
“Hữu duyên tái ngộ, các vị!”
“Cảm tạ các ngươi đã giúp chúng ta đoạt lại cái bóng!”
“Đại ân nhân! Một đường bảo trọng nha!”
“A! Các ngươi cũng bảo trọng á!” Luffy đứng trên hàng rào, mặt đầy nụ cười tươi rói, lớn tiếng đáp lại.
Cho đến khi Thriller Bark chỉ còn là một chấm đen mờ trong sương mù…
“Những người kia cũng thật tốt.” Luffy vừa nhảy xuống khỏi hàng rào vừa cười nói một tay đặt lên chiếc mũ rơm trên đỉnh đầu, bước dài hướng về quầy rượu của tầng một Thủy Tộc quán:
“Đi thôi, tiếp tục lên đường nào! Buổi trưa hôm nay ăn cái gì vậy, Sanji?” “Vậy thì phải xem Rainer có thể kiếm được nguyên liệu nấu ăn gì thôi. Dù lần trước ở Water 7 đã mua không ít nhưng mấy ngày này mở yến tiệc, cũng đã dùng gần hết rồi.” Sanji nhả ra một vòng khói, chậm rãi lên tiếng “Với lại, Luffy, còn có chuyện này cần nói cho ngươi biết.”
Tầng một của Thủy Tộc quán, ở chính giữa đặt một chiếc bàn dài bằng Hồng Mộc mặt bàn trơn láng sáng bóng, viền quanh khắc hoa văn tinh xảo. Chung quanh bàn kê hơn mười chiếc ghế, bọn họ ngồi quây quần lại.
Tầng một, ngoài việc làm nơi nghỉ ngơi cũng thường được nhóm dùng làm phòng họp. Lúc này, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc.
“Không chỉ có chuyện của Ace.” Rainer đứng lên, trải tờ báo ra giữa bàn, rồi lại ngồi xuống ghế thấp giọng nói:
“Ở Đông Hải, gần đây cũng xảy ra một sự kiện lớn. Không ít thị trấn liên tiếp bị hủy diệt hung thủ thì chỉ có tin đồn là những mãnh thú kỳ dị. Ngoài ra, báo chí không ghi thêm đầu mối gì cả.”
“Đông Hải?!” Nghe vậy, mọi người giật mình đồng loạt nghiêng người, dồn ánh mắt về phía tờ báo trên bàn.
“Bị phá hủy đều là các thị trấn nằm gần biên giới Calm Belt. Hòn đảo mà chúng ta từng dừng chân thì vẫn chưa bị ảnh hưởng.”..
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập