Chương 303: Cụ tượng ( thượng )
Đội xe D.R.A.R hiện đang dừng lại ở vùng rìa sau khi cơn bão ở Badlands rời đi, nơi này rất gần hải quan Night City.
Trauma Team đang nhanh chóng đến đây sau khi nhận thêm phí dịch vụ, nhân tiện ở đây có tín hiệu liên lạc, lính kỹ thuật và Netrunner của Dreamer đang cố gắng khôi phục liên lạc.
Phía trước đội xe, Lâm Dược trải qua cải tạo trông có vẻ hơi đồ sộ, bây giờ kẻ có vẻ hơi “tàn tạ” như hắn đang quỳ một chân trên mặt đất, cánh tay máy móc đang vuốt ve trán nữ nhân, tiện thể sửa lại những sợi tóc lòa xòa, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt máu và bụi bẩn trên mặt nàng…
Trạng thái của Emma xem như đã ổn định.
“Giết hết rồi sao ?”
Jackie Welles lẩm bẩm.
Đến bây giờ hắn đều cảm thấy mình đang nằm mơ, có lẽ Edgerunner và lính đánh thuê cả đời đua xe cướp hàng ở trong thành cũng khó mà thấy được loại cảnh tượng này.
Thậm chí bây giờ hắn còn hơi sợ Lin đột nhiên mất kiểm soát, lấy chút người này thì còn không đủ nhét kẽ răng cho Lin.
Chỉ là nhìn đôi mắt trầm thấp của hắn, Jackie thở dài một tiếng.
Lâm Dược không nói được cảm xúc của mình bây giờ là gì, câu chuyện của hắn và Emma bắt đầu từ tình dục, nhưng lại để nữ nhân này chịu tổn thương một lần nữa khi tinh thần chưa ổn định —— thêm vào đó là ký ức hỗn loạn khi Cyberpsychosis phát tác lúc lắp đặt Cyberskeleton, để cho hắn coi Emma là V đang liều mạng trong Arasaka Tower…
Đối xử tốt với một người, chắc chắn sẽ phụ lòng người thứ hai.
Vì vậy Lâm Dược không muốn nghĩ nữa…
Hắn chuẩn bị gánh vác tất cả.
Những chuyện đã qua, V, Rebecca, Emma, Suzuki, Kiwi, Pillar, Jackie, v.v…
Một vài nhân viên Dreamer làm việc với nhau ở công ty nhưng lại bỏ mạng ở Badlands, Lâm Dược đoán cuộc đời của họ chắc chắn còn rất nhiều điều hạnh phúc chưa biết, nhưng lại phải chiến đấu đến chết để sinh tồn.
Thêm vào đó là một số khía cạnh của ký ức đã thức tỉnh.
Lâm Dược quyết định thay đổi tất cả.
Phải trở nên mạnh nhất, để thể chế mục nát khôi phục lại trật tự, muốn để tư duy “hợp pháp hóa” tồi tệ đến cực điểm của thành phố này, thậm chí là thế giới này hoàn toàn biến mất ——
Vậy thì nhất định phải đánh bại những thể quái dị như công ty.
Một mực tránh né không còn là cách để tự bảo vệ bản thân, chỉ khi…nền tảng đủ bình thường, thì người mình yêu, người mình quan tâm, có lẽ những người vốn có thể nhận được hạnh phúc mới an ổn được…
Sát nghiệt, để mình tới gánh vác !
Nắm chặt tay, vết thương xuyên vai của Emma đã chói mắt đến vậy, mình còn định để bao nhiêu người phải trả giá đắt…
Nhưng rõ ràng ——
Mình chỉ muốn sống sót trước ở cái hố phân tên là Dogtown mà thôi.
Lâm Dược mang tâm lý chơi game, mang tâm lý mê mang để dần thích nghi với tâm tính giết chóc biết… nơi đây đã là chỗ mà cuộc đời của hắn nở rộ.
“Công ty…”
Câu xin lỗi kia, Lâm Dược đã nói với Emma một vạn lần, gào thét ở trong lòng, nóng bỏng mãnh liệt.
Đối với người như Suzuki, giữ lại thiện ý nhưng lại không thể không liều mạng đi chống lại, vẻn vẹn vì… bảo vệ người cấp trên thấu hiểu mình.
Con cái và gia đình của hắn, vẫn đang chờ hắn về nhà.
Tiếng răng rắc để cho những người xung quanh dựng tóc gáy…
Bọn hắn rõ ràng nghe được kẻ có chiến lực mạnh nhất trong đoàn thể này đang nguyền rủa con quái vật lớn nhất trên thế giới…
“Amigo (anh em)…”
Jackie đột nhiên không sợ Lin phát bệnh Cyberpsychosis và ra tay nữa, trong đôi mắt trong veo kia chỉ có hối hận, liền giống như biểu cảm của hắn sau khi đại ca của mình vào tù.
Vấn đề nằm ở đâu ? Jackie chưa bao giờ biết.
Từ khi sinh ra thì thế giới này đã như vậy rồi, hắn muốn nổi tiếng, trở thành truyền kỳ của thành thị, coi đó là mục tiêu —— Sinh vật như con người, sẽ không sống nổi nếu không có mục tiêu phía trước, bọn hắn luôn cần làm một số việc.
“Chica (muội tử) không sao, chỉ là Implant quá ít, rất may mắn, ngoài Misty ra thì ta cũng chưa từng thấy cô nương nào may mắn như vậy.”
Lâm Dược dần kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi.
“Jackie… Cảm ơn ngươi có thể tới.”
Jackie vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngươi biết ta không đến đây để nghe lời này, ngươi còn tiện thể giải quyết chuyện ở Heywood giúp ta, câu này không nên nói ra từ miệng ngươi.”
Jackie giơ bàn tay to ra, “Tới, đứng lên ——”
“Ân !”
“Nặng thật đấy! Yên tâm đi, chúng ta đều sẽ an toàn trở về…”
Lâm Dược cuối cùng đã biết vì sao Jackie lại được yêu thích đến vậy, hắn làm việc thô nhưng tỉ mỉ, đối xử chân thành với người khác, ngoài ra… còn rất biết an ủi.
“Lin! Lin… lão bản.”
Lính kỹ thuật của Dreamer thấy ánh mắt của Lâm Dược thì liền rụt người lại theo bản năng.
“Cứ gọi ta là Lin.”
Binh sĩ dường như chưa bao giờ gọi cấp trên nào như vậy, huống chi đây là người có chiến lực và quyền lực số một của công ty.
“Ách… Lin, vừa có tín hiệu rồi, ta đã gửi vị trí đại khái của tiểu đội cho ngài ——”
Rầm rầm…
Âm thanh Sandevistan khởi động vang lên bên tai!
Binh sĩ ngẩn người, đợi đến hắn chớp mắt khi phản ứng lại, suýt chút nữa chân nhũn ra vì tưởng rằng đã chọc giận Lâm Dược và sắp bị xử lý, đại hán đầu tròn bên cạnh để tay lên trán ngắm nhìn phương xa ——
“Còn nhìn gì nữa? Người ta đi rồi… Mẹ kiếp, nhanh thật đấy ! Rốt cuộc loại người này đã lớn lên như thế nào, thật muốn xẻ hắn ra xem…”
Jackie hứng thú lên liền lẩm bẩm không ngừng.
Phát hiện có người sau lưng nhìn mình, vừa quay đầu lại, đều thấy những binh sĩ còn lại của Dreamer… thậm chí Ryton đều đang nhìn hắn một cách cảnh giác.
Jackie nhún vai có chút cạn lời, đồng thời cũng thấy đôi mắt dưới mái tóc rối bời của Emma đang nằm nghiêng cũng nhìn chằm chằm vào mình…
Tỉnh rồi?
“Ngươi cảm thấy ta có khả năng xẻ hắn ra sao ?”
Jackie cảm thấy cũng không biết Lin có ma lực gì, người dưới trướng từng cái đều như phòng trộm, khiến trong lòng hắn có chút ghen tị —— rõ ràng mình cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, bây giờ lẩm bẩm vài câu cũng không cho.
“Ngươi đã tỉnh ? Nằm yên đi cô em.”
Jackie nhanh chân đi đến bên cạnh Emma, tay giơ cao Bounce Back MKI lắc lắc, “Uống chút không?”
Tất cả các loại thuốc điều trị nhanh của Night City đều mang một ít thành phần từ Combat Stim, nhưng Emma chỉ cắn cắn đôi môi khô khốc, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hắn không cho phép ta lại chạm vào các loại thuốc điều trị nữa…”
Mẹ kiếp?!
Jackie cảm thấy mũi mình rất đỏ.
“Hắn đi rồi?”
Emma im lặng một lát, vô lực nằm trên tấm đệm.
Jackie gật đầu, “Chúng ta không giúp được gì, chăm sóc tốt cơ thể mới là việc quan trọng nhất.”
Emma chỉ về phía hải quan, “Làm phiền ngài… chuẩn bị cho ta một chiếc xe chở hàng từ Night City, để Lin vào Night City đi… Bộ Cyberware kia chung quy là gánh nặng, để nhân viên kỹ thuật của công ty khôi phục giúp hắn…”
“Cảm ơn ngài đã cứu ta, Jackie tiên sinh.”
Jackie gãi đầu, “Ngươi nói vậy làm gì.”
Hắn hai tay chống nạnh đeo dao rựa sau lưng, kẻ lực lưỡng như vậy cư nhiên bị bị khen đến mức ngại ngùng.
【Tài khoản: +45000 eddie 】
Jackie lập tức đứng nghiêm.
“Bao trọn lên người Heywood ! Đừng nói là xe tải, ta cũng có thể kiếm được xe chở hàng bay trên không !”
Emma cười một tiếng…
Jackie cảm thấy anh em tốt của mình đã đi cứu người trước một bước, nên hắn phải làm tốt các biện pháp bù đắp, dù sao cũng đã nghe nói chuyện trên dây chuyền lắp ráp Cyberskeleton…
Lin và V có tình cảm tốt như vậy, lén giấu kín đi là được… Hà tất phải để người thứ hai đau lòng khổ sở vì chuyện này.
“Này Chica, Cyberpsychosis là chuyện không có cách nào, có lúc… Ách, kỳ thực rất nguy hiểm, hắn có lẽ chỉ vô tình tấn công ngươi thôi, cho nên cũng không cần phải quá để ý những lời Lin nói ——”
Emma nhắm đôi mắt có lông mi cong vút lại, “Bất kể như thế nào, ta chỉ muốn chết cùng hắn.”
“…”
Tốt!
Lin, tính như ngươi có bản lĩnh!
Jackie cảm thấy mình hoàn toàn dư thừa.
Nhưng lần này thu hoạch không thể nói là ít, đầu tiên là nguyên mẫu của Militech bị Dreamer lấy được, còn có Erebus, Cyberskeleton, v.v…
Jackie coi như đã mở mang tầm mắt.
Lập tức tràn đầy nhiệt huyết đi nghịch Erebus, nghe nói là thứ do chương trình cổ quái như AI làm ra, sau khi cầm tới nó, hắn cảm nhận được trọng lượng nặng trịch, hình dáng rất giống súng ống thời đại cũ —— còn có phần nhô lên như con mắt từ bên thân thì cũng rất quái dị…
Dường như bên trong có một kẻ tràn đầy ác ý đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Thế là Jackie nheo một mắt lại dí gần vào…
Những người còn lại của công ty cũng phát hiện ra chuyện này, đều không ngoại lệ nín cười nhìn Jackie sờ khẩu súng quái dị kia.
Bên trong quả thật có một chấm đen đang di chuyển.
Đó là “con ngươi” của Erebus.
“Chương trình cấp thấp, ngu xuẩn, đơn giản…”
Bị nhìn như vậy, Erebus đương nhiên sẽ chọn công kích trực tiếp bằng lời nói !
Ân ?
Một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu Jackie!
“Mẹ kiếp!”
Da đầu tê dại, Jackie lập tức giật mình kêu lên, vứt khẩu súng này ra, lại sợ rơi xuống đất mà vội vàng đưa tay bắt lấy nó…
Vừa lòng thỏa ý.
Những binh sĩ xung quanh đều cười phá lên, bầu không khí u ám tan đi rất nhiều, thậm chí Ryton đang được người dìu đỡ cũng có một ý cười khó nhận ra trên khóe miệng.
Emma nghe thấy âm thanh bên tai cũng mỉm cười, nhưng mắt lại nghiêng về phía nơi Lin rời đi.
“Phải trở về a, thân yêu…”
Quỹ đạo của thế giới đã mở ra.
Hiển nhiên là:
Lin đã cho những người này một niềm tin cực lớn!
Vào giờ phút này, những người vừa thoát chết như bọn hắn thậm chí không lo lắng Lin có chiến bại hay không… Bởi vì trong tiềm thức đều cảm thấy người như Lin, hắn nhất định sẽ mang về kết quả tốt.
Hay nói cách khác…
Kẻ đặc thù nhất của thế giới này, bản thân liền là hy vọng.
……
—————–
Còn rất nhiều lời chưa nói hết.
Gió để khuôn mặt Rebecca có chút đau rát…
Đau cũng được, khó chịu cũng được, đều không tính là gì.
Nàng chỉ muốn một khẩu súng, dù chỉ là một khẩu súng lục, để chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Quỳ trên mặt đất bị bắn chết, đây không phải là thể diện mà Edgerunner của Night City nên có.
Lin thật mạnh, sau khi có Cyberskeleton thì hắn sẽ càng mạnh hơn, không còn là tiểu tử ngốc sẽ túng thiếu khi vừa lắp vài món Cyberware ở Dogtown nữa rồi.
Dogtown khắp nơi đều không tốt, nhưng lại có một vài ưu điểm —— NiCola hết hạn rất ngọt, cũng rất mát lạnh.
Cảm giác hơi tê tê ở đầu lưỡi kia, thật sự muốn uống thêm một ngụm nữa.
Thế là Rebecca lên tiếng.
Nhưng do va chạm quá kịch liệt, chỉ có người hành hình phía sau nghe thấy giọng nói của nàng…
“Cái gì?!”
Binh sĩ kéo tóc nàng lên, vươn đầu đến gần tai Rebecca, giọng nói của binh sĩ dưới mặt nạ chiến thuật có chút méo mó, “Nói lại lần nữa ? Đừng để ta động thủ.”
Rebecca cười.
“Địt…”
“mẹ…”
“mày…”
Binh sĩ nghe rõ mấy âm tiết kia xong, cơn giận lập tức bốc lên.
“Ngươi ở đâu, Lin, ta muốn uống Coca Cola.”
Rebecca chuẩn bị ăn một đòn này.
Cũng là lời cầu nguyện cuối cùng của nàng ——
“【 Giá mà đã nói hết những lời chưa nói khi hôm đó tới Japantown thì thật tốt a 】.”
Có người không đồng ý.
Trong cơn bão xuất hiện một mắt bão mới, hắn phẫn nộ, thù hận, bình đẳng coi mỗi người là vật chết.
Tốc độ các binh sĩ tan biến quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả một Solo hàng đầu như Morgan cũng không kịp phản ứng, mặc dù hắn là “Morgan” thứ ba, nhưng hắn cũng không phải là người kém nhất trong ba cái.
Gió thổi bay một nửa điếu xì gà trong miệng Morgan, hắn rũ cánh tay mạ crôm xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào con quái vật đang bảo vệ tiểu đội của mình.
Mẹ kiếp…
Đây vẫn là người sao ?
“Meredith không cản được ngươi ?”
Morgan Blackhand số ba nói bằng giọng nhẹ nhàng, thấy gió lớn, dứt khoát gào lên hỏi một câu.
Cyberware của Lâm Dược đang nhanh chóng phân tích kẻ trước mặt, nhưng không mấy lạc quan, ít nhất khi hắn mang theo ba người, Morgan sẽ có thể đánh lén chết thành viên tiểu đội.
ICE…
Chuyện lạ.
ICE của những thành viên Militech khác không nên dày như vậy mới đúng, bởi vì RAM mà nó cần thậm chí còn đuổi kịp một chiếc ACPA.
Thú vị.
Lâm Dược phát giác dường như Militech đang tinh tiến kỹ thuật, mức độ mô phỏng của hàng giả càng ngày càng cao, dáng vẻ của kẻ trước mặt mới gần xứng với cái tên truyền kỳ của Morgan Blackhand.
“Xin lỗi.”
Blackhand rất có phong cách cao bồi miền Tây, áo khoác đen tung bay như chiến bào, “ICE dày hơn một chút, nhưng ta có thiên phú về phương diện kỹ thuật —— không có bao nhiêu người giống như ta trong giới Solo.”
Không động thủ, ngược lại lựa chọn nói chuyện.
“Đồ dỏm.”
Chỉ có hai chữ dành cho hắn.
Lâm Dược biết những tên này ghét nhất khi người khác không công nhận thân phận của mình, vì thế phải dùng chiến thuật tâm lý để chọc ra di chứng do kỹ thuật cấy ghép ký ức và nhân bản mang lại.
Tóm lại…
Trước tiên cần để thành viên của tiểu đội rút lui.
“Tất nhiên có thể giết sạch nhiều người như vậy, vì sao còn chưa động thủ?”
Morgan giang hai tay ra, “Saber, Redeye, Ripper, ZIPPO… Ngươi cũng không sợ khi đối mặt nhiều Edgerunner như vậy, bây giờ lại sợ ta giết người của ngươi sao ? Yên tâm đi, ta không phải số hai, ta chỉ muốn xem… thế giới này thối nát đến mức nào rồi, mới để cho người ta có thể biến thành như vậy.”
Ha…
Lâm Dược sẽ không tin lời nói của kẻ địch, thành viên tiểu đội ở trong phạm vi an toàn mới là chuyện tốt.
Uy tín của Militech bây giờ kém đến vậy sao?
Morgan trước đây thế nhưng là khuôn mẫu về uy tín, các Solo đều tin Morgan, bởi vì kẻ viết ra sổ tay Enforcer này rất có nguyên tắc.
“Xem ra không điên a… Ta biết ngay con đĩ Meredith kia có vấn đề, ưa thích giả vờ… hừ.”
Đúng lúc này, đôi mắt của Morgan có vẻ lười biếng đột nhiên sáng lên, cơ thể bắt đầu vạch ra tàn ảnh dưới ánh nhìn của Lâm Dược ——
Chỉ là.
Lâm Dược có chút không hiểu, hắn vì sao lại chuyển ngoặt ra một vòng lớn như vậy ?!
Mặc kệ, không thể để tên này vào được từ bất kỳ hướng nào!
Gần như đồng thời, Sandevistan của Lâm Dược cũng đột nhiên phát lực, lúc này Lâm Dược mới phát hiện, khả năng phản ứng của Morgan này không thấp, vậy mà giữ được đồng bộ với hắn bằng một loại Sandevistan nào đó !
“Fuck!”
Trường trọng lực mini của Lâm Dược đột ngột phát lực.
Morgan có ý thức chiến đấu rất cao lập tức từ bỏ tư thế xông lên phía trước, lùi mạnh về phía sau, cầm một khẩu Erebus khác nhắm vào Lâm Dược ——
Không, chính xác mà nói là phía sau.
Đoàng!
Đạn bắn hụt?
Tên này muốn làm gì?!
Lâm Dược không đỡ đạn, đạn của Erebus vẫn có chút phiền phức, ít nhất Cyberware sẽ tê liệt một thời gian.
Vèo ——
Viên đạn xé gió lập tức đưa tới một tiếng kêu thảm thiết.
Có người?!
Lâm Dược nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh kẻ bị Morgan bắn trúng trong cơn bão, lúc này mới phát hiện…
Mitchell ôm cánh tay xé rách ánh sáng đỏ từ số liệu Black Wall trên người, mắt Lâm Dược sáng lên, dữ liệu liền bị nuốt chửng…
“Cẩn thận!”
Hai phe đồng thời lên tiếng, Lâm Dược quay lưng lại lần nữa phát động trường trọng lực, đây đều là những hành động hoàn thành một cách vô thức.
Đợi đến khi hành vi tấn công của Morgan dừng lại, Lâm Dược mới phát hiện đây không phải người của mình…
“Ân ?”
Sao lại là Panam ?
Lúc này Lâm Dược tuy có ngoại hình đáng sợ, nhưng hành vi lại là một người bảo vệ.
Những chuyện như vừa gặp người quen đã gọi tên ra, Lâm Dược đã nhớ kỹ nên sẽ không phạm phải nữa…
Ánh mắt Morgan lệch sang trái một chút…
Lâm Dược rất gấp.
Đáng chết.
Lực phản ứng của mình quá cao, động tác vô thức… Chẳng lẽ đã trúng kế điệu hổ ly sơn sao ?!
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập