Chương 283: Q.2 - Cô độc trăm năm (hạ)

Chương 261: Cô độc trăm năm ( hạ )

Maine có một ý tưởng kinh khủng.

Nếu mình nắm giữ tốc độ từ 70% trở lên của Sandevistan, rồi đánh tới vách tường chắn tựa như cấu tạo từ sắt thép này, thì sẽ có cảm giác gì?

Loại ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.

Đúng vậy không tệ, hắn muốn kết thúc bản thân ở chỗ này.

……

Chung quanh quá an tĩnh, yên tĩnh đến mức trống rỗng tới tận cùng…

Maine thậm chí đều có thể nghe được hô hấp hỗn loạn bởi vì mình sợ hãi.

Loại sợ hãi này bắt nguồn từ trong lòng, giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, trở thành cỏ dại không người để ý trong xó xỉnh —— Lại có lẽ bởi vì hoàn toàn không phát hiện được tốc độ thời gian trôi qua, để cho người ta không bắt được gì cả, chỉ có thể ngồi bất động hao phí sinh mệnh ở đây.

Cũng không đói khát, hay có nhu cầu sinh lý khác để sống sót.

Ngục giam số, giống như dụng cụ tra tấn hoàn mỹ mà MaxTac chế tác, Maine không biết hắn nên dùng cách nào để thoát khỏi đây.

Mình không phải đã lấy được thứ mong muốn nhất sao?

Cyberware và cơ thể đã trở về trạng thái hoàn mỹ.

Maine nghĩ tới tay nghề lắp đặt Cyberware của công ty là mạnh hơn những Ripperdocs trên đầu đường dựa lưng vào bang phái, nhưng không nghĩ tới sẽ tốt hơn nhiều như vậy.

Dù đánh vỡ đầu trên đầu đường thì cũng không tìm tới hàng ngon, công nghệ kín kẽ, quá trình tự kiểm tra lưu loát đến mức tận cùng trên Cyberware, thậm chí ngay cả cửa sau đều trải qua đổi mới tỉ mỉ, hơn nữa kết nối củng cố mà đáng tin với thân thể.

Nhưng…

Không có địch nhân, không có toà đô thị neon cầm tù mơ ước, vậy hết thảy lại có ý nghĩa gì.

Bỗng nhiên, cảnh sắc chung quanh khi hắn cúi đầu vô thần không còn là nhà tù đơn điệu, mà là một thế giới được cát vàng tô lên, biểu lộ lâu dài chưa thay đổi của hắn khẽ nhúc nhích một lần, lập tức khó có thể tin ngẩng đầu, nhìn xem mảnh ảo giác giam cầm để mình đi đến hủy diệt khi Cyberpsychosis phát tác.

“Quả nhiên, vẫn chưa được sao?”

Maine tự lẩm bẩm.

Hắn không rõ, vì sao Cyberpsycho muốn tìm mình, rõ ràng bản thân có thể quật ngược mấy tên đội viên của biệt đội NUSA, rõ ràng bản thân có thể độc lập tiếp nhận công việc hơn nữa có tiểu đội trong Night City, đang trở thành Cyberpunk thành thục và hợp cách.

Mà ám ảnh trong quá khứ và cái gọi là thiên phú, đã để cho hắn đạt tới cực hạn quá sớm.

Hắn bất lực nhìn cánh tay tráng kiện biến thành bộ dáng mảnh khảnh, khí áp tới từ sóng nhiệt để cho hắn không thở nổi, dù cho biết rõ mình lâm vào Cyberpsychosis, nhưng vẫn không có biện pháp phá cục, ánh mắt của hắn bắt đầu run rẩy, cơ thể làm ra khuất phục sau cùng trước Cyberware.

Dần dần, hắn cũng không rõ ràng mình có đang phát bệnh không.

Hắn chạy hai mươi mấy năm trên đầu hoang mạc hiện đầy cát đá thô lệ và nhiệt độ này, bây giờ đã chịu đủ rồi.

“Kể cả việc đơn giản như giết chết chính mình cũng không làm được, ta đến tột cùng còn có thể làm ra cái gì?!”

Maine càng không ngừng đặt câu hỏi đối với tự thân.

Nhưng mà gian phòng vẫn như cũ, lồng giam vẫn còn, chỉ là hắn đã đột nhiên rút súng ra dưới ảo giác, bắt đầu xạ kích hướng về chung quanh!

Khẩu súng kia có uy lực rất lớn ——

Hắn chỉ cần dời đến đầu bên cạnh liền có thể nhận được kết quả mình mong muốn, nhưng trong ảo giác của Cyberpsychosis, hắn chỉ đang không ngừng huy quyền hướng chung quanh!

“Maine!”

Giọng nói như tiếng sấm vang lên ở bên tai !

Maine toàn thân giật mình, không khí nóng ran và cát vàng chung quanh tan đi, hắn nhìn thấy súng lục động năng trong tay tuyệt không phải vũ khí mình dùng quen, cùng với … nữ nhân bị súng chĩa vào?

Nhưng Maine cũng không vui vẻ.

Dù cho đây là nữ nhân trọng yếu bằng mộng tưởng của mình, hắn vẫn như cũ không vui.

Bởi vì hắn biết đây là 【 Ngục giam số 】 của MaxTac.

“A, là ngươi a, Dorio.”

Ánh mắt Maine đình chỉ việc run rẩy với tần số cao, giọng hơi trầm cảm, hắn thu hồi súng, một giây sau ——

Lồng ngực kên cố đón nhận một nữ nhân kiên cố tương tự.

Nhiệt độ cơ thể, cơ bắp có độ cứng vừa đúng, nàng là người Maine thích nhất.

“Chúng ta có tiền, Maine, Lin cho chúng ta một số tiền lớn, chúng ta có thể đi bất luận nơi nào ——”

Nữ nhân dường như đang thút thít vì bi thương.

Bởi vì Maine cảm thấy lồng ngực nóng ướt, nữ nhân dùng sức nắm lấy áo da của mình, còn có mềm yếu không thuộc về tính cách nàng.

“Đã không có đường để rút lui, không phải sao Dorio.”

“Chạy trốn tới đâu đây?”

Maine không chút khách khí đã đánh gãy, cúi đầu nhìn xem Dorio dần dần ngẩng đầu, khó có thể tin, phức tạp và bi thương không thể vãn hồi toàn bộ đều trên một gương mặt, có chút làm lòng người đau.

Thôi.

Coi như bồi nàng thêm một hồi a.

Ít nhất có thể nghe được thanh âm của nàng, vẫn là một chuyện tốt.

“Dorio… Cầm tới tiền sao? Vậy nói rõ… Chúng ta làm khá lắm.”

“Ân, Maine.”

Dorio nặng nề gật gật đầu.

Mặt Maine lộ vẻ một tia ngượng nghịu, dù cho đây là Dorio giả, nhưng hắn vẫn như cũ không nỡ lòng để cho nàng biến mất.

Hắn từng ảo tưởng cầm tới rất nhiều tiền với Dorio rồi tiếp đó cao chạy xa bay.

Nhưng thế giới này đã không có chỗ để trốn.

Cường quyền từ công ty, ác ôn bóc lột nông dân, đại địa bị ô nhiễm, còn có linh hồn bị thiêu hủy trong chiến tranh…

Không chỗ để trốn, chỉ có ở tòa đô thị neon xem trọng pháp tắc nguyên thủy của rừng rậm này thì mới có thể dựa vào bản thân để hoàn thành cứu rỗi, càng cường đại liền có thể lấy được mong muốn, càng cường đại cũng có thể bảo vệ được người mình mong muốn bảo vệ.

“Maine, lấy xuống Cyberware, được không?”

“Không cần đi mà không từ biệt, ta đã không còn có gì cả.”

Dorio tựa hồ cảm giác được cảm xúc của Maine ổn định, thăm dò hỏi hắn .

Nhưng Maine chỉ là sợ hãi và lo nghĩ thật sâu, hắn sợ xuất hiện loại ảo giác còn đáng sợ hơn yên tĩnh, việc này để hắn hoàn toàn không phân rõ giới hạn giữa thực tế và giả tưởng.

……

Maine đứng lên.

Hắn giống như không có mục đích mà đi tới cuối căn phòng ước chừng 100m², tùy ý Dorio la lên ở phía sau.

Trong miệng Maine lại nhắc tới ——

“Dorio, ngươi đã lặp lại câu nói này hơn 1000 lần trước mặt ta, có thể nghe được thanh âm của ngươi thì thật tốt.”

“Nhưng… Ta còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.”

“Ta cự tuyệt lấy xuống Cyberware, là bởi vì ta biết việc biến thành người bình thường sẽ đáng sợ bao nhiêu trong tòa thành thị và thế giới này… Cừu gia chúng ta căm phẫn ở dưới, ngươi và ta có thể sẽ là thôn dân bị lửa lớn thôn phệ sau một lần bạo loạn, rốt cuộc muốn làm sao thì ngươi mới bằng lòng tin tưởng… Ta không muốn làm vướng víu bên cạnh ngươi đâu?”

“Dorio a, người yêu của ta.”

Maine lẩm bẩm đi về vách tường xa lan can xa nhất, tiếp đó xoay người tiếp tục xem nàng.

Dorio tựa hồ cảm giác được không đúng, “Không, không cần Maine… Tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ.”

Dưới kính râm màu quýt của Maine, lộ ra một vòng nụ cười cười xấu xa quen thuộc, nhưng sớm đã không áp chế được mỏi mệt trong ánh mắt.

“Ta vẫn không có thiên phú, MaxTac cho ta cơ hội, nhưng ta phí thời gian thời gian ở đây, không thuần phục được sức mạnh… Dorio, ta không có cách nào làm chuyện cuối cùng vì ngươi.”

Một chuyện cuối cùng?

Có lẽ chính Dorio cũng không nhớ rõ.

Ở trong nhà vệ sinh tràn đầy mùi khai của quán bar trong Pacifica, Maine thề đời này sẽ làm tốt một chuyện cuối cùng giúp Dorio:

Bảo vệ tốt nàng.

Nhưng hắn không có chút mạch suy nghĩ nào để phá giải toà ngục giam này, chỉ có thể bị đối thoại không có ý nghĩa từ từ ăn mòn hết tâm trí của mình.

Hắn cuối cùng dao động.

Dorio không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ có một hồi gió nhẹ thổi qua trước mắt, còn có một loại âm thanh khi dụng cụ nào đó vận hành.

Nhưng khi thời gian chậm lại đến 70%, liền có thể nhìn thấy một nam nhân cúi đầu bổ nhào chạy hướng lan can, lấy tốc độ kinh khủng đâm vào trên những côn thép mượt mà!

Cơ thể của Maine bắt đầu tan vỡ.

Xương sườn và ánh mắt cùng nhau bôn tẩu mà ra từ kết cấu thân thể ước thúc bọn hắn, da mặt cũng cấp tốc xé rách, có thể thấy rõ ràng phần lợi, cổ họng kêu rên kèm theo thân thể bị xé rách, nam nhân tráng kiện như trâu đã hoàn thành giải thể ở mặt vật lý trong một giây.

Ùng ục ục…

Một khỏa Optic dính máu khắc hoạ LOGO của Kiroshi ở mặt sau đã lăn xuống dưới chân Dorio.

Biểu lộ và và thần sắc bi thương của nữ nhân ngưng kết lại.

Hết thảy đều là trạng thái tạm ngưng.

【 Ngục giam số 】

【 Lần mô phỏng thứ 103897 thất bại 】

【 Thời gian cầm tù: 38 năm.】

Maine chú định không thấy được hàng số liệu màu huỳnh quang này, hắn đang lựa chọn tự từ bỏ trong ý thức ngủ say.

……

Chỉ là, đám ma quỷ muốn kẻ điên như Maine tự nhiên sẽ không từ bỏ.

“Bây giờ hồi báo cho ngài kết quả ước định.”

Melissa đưa tài liệu cho người cầm quyền trong bóng tối.

“Hiệu quả cầm tù của ngục giam số không tệ, hắn có thể phân rõ lúc nào là Cyberpsychosis, lúc nào là thực tế.”

“Vấn đề duy nhất là… Hắn có khuynh hướng tự kết thúc bản thân.”

Nàng tiếp lấy như bổ cứu mà nói: “Chúng ta cấp cứu lại được.”

Melissa không dám nói Maine là kẻ thứ nhất, nhưng tuyệt đối là kẻ kỳ quặc nhất trong Ngục giam số.

Hắn vậy mà có thể từ bỏ ý thức cầu sinh.

Đó là việc chống lại bản năng cơ thể, đầu óc của hắn hạ chỉ thị tự kết thúc, thậm chí đình chỉ hô hấp, nếu như không phải được cứu giúp kịp thời, hắn sẽ thực sự kết thúc sinh mệnh của mình trong thể nghiệm đắm chìm của Ngục giam số!

Người sáng lập MaxTac tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

“Tự sát ?”

“Trước đó người tiến vào Ngục giam số, cũng là quên mất nhân tính cơ bản sau khi trải qua giày vò tinh thần trong thời gian dài, rồi thiết lập một nhân cách hoàn toàn mới, hắn vì sao không giết chết phiên bản nhỏ yếu của bản thân, chẳng lẽ tình huống tinh thần phân liệt không rõ ràng?”

Melissa nhất thời có chút nghẹn lời.

“Hắn… Tựa hồ cũng không phải mê luyến kích động mãnh liệt mà Cyberware mang tới, hay là cảm giác thỏa mãn khi có sức mạnh.”

“Có lẽ do hắn còn có người quan tâm trong Night City, vì thế mới chuẩn bị trở nên nổi bật.”

Cyberware của cấp trên bắt đầu vũ động chung quanh bàn làm việc, xem ra là chuẩn bị hỏi đến tột cùng về Maine.

“Nếu như thời gian không sai, hắn bây giờ cũng sống lại trong ý thức, vẫn là Cyberware ban đầu… Hắn vẫn đang nếm thử giết chết bản thân sao?”

Nói đến chỗ này, sắc mặt Melissa chìm xuống rồi lắc đầu.

Chuyện này mới là trọng điểm.

Bởi vì Ngục giam số ngày xưa nhiều nhất kéo dài ba ngày, để cho Cyberpsycho thụ hình yên lặng trăm năm ở trong đó, kết quả đổi lấy cũng là biến thành kẻ khác hẳn với nhân cách cũ, nói cách khác chính là thành lập lại ý thức tư tưởng của nhân loại ——

Việc này rất trừu tượng, chẳng bằng nói bản thân đã mất đi phương hướng trong năm tháng dài đằng đẵng.

Cyberpsycho tỉnh lại thường thường có bệnh tâm thần có thể khống chế như nhân cách phản xã hội, thứ duy nhất e ngại chỉ có bản thân MaxTac.

“Tên kia, bắt đầu nếm thử vượt qua ảo giác.”

“Mặc dù chuyên gia điều trị cũng không cảm thấy đây là khuynh hướng tự lành, nhưng ta vẫn phải nói một tiếng với ngài.”

Nàng phát giác được sau khi nói xong câu này, cấp trên rõ ràng có một tí dừng lại.

“Vì sao… Melissa.”

“Ta nhớ được ngươi cũng là kẻ tự lành trong MaxTac, vì sao muốn nói cho ta biết kẻ có vận mệnh tương tự ngươi chứ?”

Melissa không có chút che giấu nào.

“MaxTac không phải viện mồ côi, một khi để cho hắn hoàn thành tăng cường nhân cách bản thân, vậy chờ chúng ta tuyệt không phải một công nhân viên mới, mà là một kẻ nghịch phản giống đội viên MaxTac nhưng lại có lý niệm khác biệt với chúng ta, ngài muốn như vậy sao?”

“Hắn có quá ít mặt âm u trong lòng.”

Đối diện cười.

“Chính xác như lời ngươi nói Melissa, ngươi là nữ nhân ưa thích dùng Mantid Blade để đánh giết người vô tội, ngươi đại khái biết sau khi lắp đặt cây đao kia thì sẽ biến thành Cyberpsycho a? nhưng ngươi vẫn làm như vậy, chính là muốn tìm lý do thích hợp thôi.”

“Thôi…”

“Ngược lại trong MaxTac đều là ác ôn, ta cũng cần ác ôn tới để cho thành phố này càng an ổn một chút.”

Melissa nhún nhún vai, không thể phủ nhận.

Dù cho hắn nói khéo đưa đẩy hơn, thì Melissa cũng chỉ quan tâm liệu mình có thể nhận được quyền giết chóc hợp pháp không mà thôi.

“Làm rất tốt.”

Kế tiếp chính là số mạng của Maine, Melissa kiên nhẫn lắng nghe.

“Tất nhiên muốn trở nên càng mạnh hơn, vậy lặp lại hắn nhỏ yếu ngay trong Ngục giam số, tiêu diệt ý chí của hắn từng chút một.”

“Chúng ta không cần kẻ tự lành, vậy cầm đến một tên Cyberpsycho trong khống chế, cũng rất tốt —— Huống hồ ta thật sự rất hy vọng có thể tìm được người chúng ta muốn sau lần này, Night City cuối cùng vẫn phải dựa vào bạo lực mạnh mẽ để duy trì trật tự.”

“【 Đạn hạt nhân hủy diệt thành phố này, chúng ta thấy được quá nhiều ác liệt từ nhân tính, cho nên phải dựa vào thủ đoạn đầy đủ tàn nhẫn tới thiết lập thể hệ chấp pháp mà chúng ta muốn.】”

“Để cho hắn thử xem a.”

Melissa có chút không yên lòng.

“Vậy nếu như hắn biến thành cố chấp cuồng có nguyện vọng mãnh liệt đối với Cyberware nữa nha?”

Ma quỷ đứng lên, ý cười dạt dào.

“Chúng ta thỏa mãn ý muốn truy đuổi cường đại không ngừng của hắn, còn chưa đủ sao ? Để hắn không phân rõ ra đến cùng đâu là Ngục giam số và thực tế, như vậy chúng ta mới có thể thực hiện khống chế, hơn nữa hắn cũng có tính chủ động, đây là giải pháp tốt nhất.”

Melissa gật đầu một cái, thuận tay cầm lên cặp tài liệu trên mặt bàn, rời đi văn phòng.

Người thông minh nhất trong MaxTac, đã có thể thao túng lòng người thông qua đau đớn.

Sau khi ra cửa, ánh mắt nàng có trong tích tắc trở lên mơ hồ, nhưng lại thật giống như không phát sinh gì cả , trực tiếp đi xuống tới thang máy.

……

“Hoa lạp lạp lạp…”

Đống củi khô chồng về cùng nhau, đây là một chỗ đất trống vô cùng rộng lớn.

Vẫn là trời chiều lúc hoàng hôn, vẫn là khí hậu khô ráo có sóng nhiệt đập vào mặt.

Maine nhìn xem củi khô nhặt không xong trên mặt đất, khẽ thở dài một cái.

Trong đống củi có một nữ nhân, nàng bị giết chết rất nhiều lần, đều bị công ty giết chết.

Nhưng Maine không nhớ rõ nàng đến cùng có tên là gì.

Hắn chỉ không ngừng tái diễn, “Ta chỉ có thể làm một chuyện cuối cùng vì ngươi.”

Dùng bó đuốc xử lý sạch thi thể của nàng, miễn cho Scavs phá giải cơ thể —— Đúng, Scavs… Là cái gì tới?

Ký ức tái diễn, hắn chờ đợi một trăm năm ở đây.

Nhưng Maine một mực nhớ kỹ hai chuyện:

“Chỉ có thể trở nên mạnh mẽ thì lần tiếp theo mới có thể bảo hộ, để nữ nhân này không bị giết chết.”

“Còn có…”

“Hết thảy đều là ảo giác.”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập