Chương 20: Q.1 - Sát quỷ kiếm pháp

Bùi Tứ Gia, lớn tuổi, vốn là ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, hôm nay vì chờ Bùi Củ trở về, cho nên chờ tới hiện tại, Bùi Củ vừa nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ gần mười hai giờ.

Tứ Gia cầm thuốc lá hút tẩu ở bên cạnh hỏi ai mở lớp, Bùi Củ nói là một người tên Hàn Dĩ Đồng.

Tứ Gia hít một hơi thuốc lá, chầm chậm phun ra, có chút cảm thán nói: “Là nàng a.”

“Gia gia biết nàng?” Bùi Củ ngẩng đầu hỏi.

“Trước kia nàng từng tới kiếm đường một lần.” Bùi Tứ Gia nói.

“Đến đây? Làm gì?” Bùi Củ hỏi lại.

Bùi Tứ Gia thì dùng tẩu thuốc chỉ chỉ bàn bát tiên đằng sau, Bùi Củ lập tức minh bạch nàng tới làm gì.

“Nàng là một người nghiêm túc, nghe nói nàng dùng thời gian mấy năm, đi khắp nơi để quan sát và ghi chép lại, cũng vì thế viết xuống một bản bút ký du học mấy chục vạn chữ, nàng rất thích hợp làm nghiên cứu, thứ nàng dạy nhất định rất tốt.”Bùi Tứ Gia chậm rãi nói, khói bốc lên bao phủ khuôn mặt hắn.

Hắn nhớ rõ, lúc ấy ánh nắng vừa vặn, nữ hài tên Hàn Dĩ Đồng kia đi theo sau con trai mình đi vào, trực tiếp liền đi về phía bàn bát tiên trong kiếm đường, đồng thời sợ hãi than nói: “Đây là Sơn Quân Miếu a.”

Chỉ là vật đổi sao dời, nữ thanh niên năm đó đến kiếm đường này của mình xem 【 Sơn Quân Miếu ], đã thành một vị phó giáo sư, là một vị nghiên cứu viên bí cấm cấp một, hồi ức cuối cùng của hắn liền định ở trên khuôn mặt dương quang xán lạn của con trai mình.

Đưa tay vung đi sương mù trước mắt, hết thảy đều là quá khứ, hiện tại là cháu trai ở trước mặt mình, càng hiểu chuyện, càng tự lập, cũng càng cố gắng.

Mỗi ngày sáng sớm cùng ban đêm hắn đều không gián đoạn luyện kiếm, đủ để chứng minh yêu thích cùng cố gắng của hắn, hắn thích đánh nhau, nhưng Tứ Gia biết, phần lớn là vì kiểm chứng kiếm thuật của bản thân.

“Ta nhất định học thật tốt.” Bùi Củ nghiêm túc nói.

“Trong Thượng Kinh, người bạn kia của ta tên Tạ Tầm Nhạn, nếu như ngươi có cơ hội đi Thượng Kinh, nhớ kỹ đi vấn an giúp ta, nàng cũng là thím của Hàn Dĩ Đồng.” Bùi Tứ Gia đập tẩu thuốc một cái, giao phó.

“Được, sau này có cơ hội đi, nhất định đi bái phỏng nàng.” Bùi Củ trả lời rất nghiêm túc.

Sau đó, Bùi Củ lại luyện kiếm trong sân, chỉ là lần này luyện chém hương, ở trong bóng tối thắp một nén hương, vây quanh nén hương này diễn luyện các loại kiếm thức, cuối cùng đều kết thúc bằng đâm hoặc là chém hương.

Khi diễn luyện, trong lòng hắn đều là giả tưởng địch nhân.

Chém hương, là phương thức luyện kiếm bình thường.

Hắn biết, chỗ gia gia còn có một loại phương thức luyện kiếm tên là phách không.

Phách trảm từng kiếm một hướng hắc ám, hướng hư vô, phách trảm ra vật thật từ trong hư vô, vậy mới xem như có thể thu hoạch được kiếm truyền trong nhà, có thể bắt đầu trảm quỷ cho người đến kiếm đường.

Rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủ.

Chỉ là sau khi hắn nằm xuống, Bùi Tứ Gia lại xuất ra một cái hộp đi tới bên cạnh bàn bát tiên, sau đó nhấc góc miếng vài đen trên miếu thờ lên, tiếng chuông nhỏ bé vang lên, bên trong một vùng tăm tối, lại như có gió muốn tuôn ra từ dưới miếng vải đen kia.

Mà Bùi Tứ Gia từ trong cái hộp kia, lấy ra một con búp bê vải nhỏ, trên búp bê vải viết tên Bùi Củ, cả ngày sinh tháng đẻ cũng được viết ở phía trên.

Hắn bỏ búp bê vải vào trong miếu thờ dưới miếng vải đen.

Tùy theo một lần nữa đắp kín miếng vải đen kia.

Hắn lại thắp một nén hương, nói: “Mời Sơn Quân ăn hương.”

Trong bóng tối, có gió đảo quanh ở trong đường, vờn quanh khói hương, khói hương thì nhanh chóng bay xuống.

. . .

Bùi Củ rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, chỉ là lần này, hắn lại bắt đầu nằm mơ.

Trong mộng hắn đã bắt đầu luyện kiếm từ nhỏ, đến tuổi nhất định liền bắt đầu đi theo tam thúc trong nhà hành tẩu giang hồ kiếm tiền.

Người cầm binh khí luyện kiếm từ nhỏ, đương nhiên không thể giống người cầm cuốc kiếm ăn trong đất, cho nên cần phải đi ra ngoài kiếm tiền.

Màn trời chiếu đất, đến thôn trang người khác làm hộ viện, hoặc là giúp người khác đòi nợ, lại hoặc là giúp người khác đánh nhau, dù sao chỉ cần cho tiền, việc gì đều làm, giết người cũng được.

Có đôi khi, không nhận được sinh ý, cũng sẽ đi vào một ít gia đình giàu có tìm kiếm.

Bùi Củ tỉnh tỉnh mê mê đi theo, học một ít kinh nghiệm đi giang hồ, học cách canh gác, học dùng ám ngữ.

Hắn chỉ biết kiếm pháp của tam thúc rất tốt, đánh nhau với người khác, ít có ai có thể qua mười hiệp dưới kiếm của hắn, có đôi khi tam thúc hắn vứa báo tên, người khác liền sẽ không dám động thủ.

Chỉ là về sau, không biết tại sao, tam thúc bắt đầu tiếp xúc với một ít quỷ quái.

Có một lần, trong nhà người khác nháo quỷ, mời đạo sĩ, hòa thượng đều không đuổi được quỷ kia, thế là mời đến trên đầu của hắn, mà tam thúc thì là mang theo hắn, vào ở trong nhà kia.

Lúc buổi tối, nghe được tiếng sột sột soạt soạt, hắn giống như nghe được có người ở dưới mặt bàn, lại giống như tiếng vang phát ra ở trên xà nhà.

Hơn nữa tiếng kia đang càng ngày càng tới gần, hắn nhịn không được mở to mắt, khi chuẩn bị đi xem rốt cuộc là thứ gì, liền nhìn thấy một đạo kiếm quang đột ngột xuất hiện, vạch phá bóng tối.

Kiếm quang xuất hiện, liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên trong bóng tối.

Sau đó, đèn được thắp sáng, hắn mới nhìn rõ, bên cạnh bàn thờ của từ đường, một con hồ ly lông xám nằm đó.

“Hồ quỷ quấy phá, quả nhiên là một tổ, đến, chúng ta nướng ăn.”

Sau việc này, tam thúc giống như say mê loại chuyện này, tìm kiếm chuyện quái dị khắp nơi.

Hắn nói: “Dùng kiếm giết người không có gì thú vị, giết quỷ, mới hiển lộ ra bản sự của ta.”

Về sau, hắn đặt cho mình một ngoại hiệu: “Sát Quỷ kiếm khách.”

Mà tên tuổi của Sát Quỷ kiếm khách cũng càng ngày càng nổi tiếng, rốt cục, có một ngày, hắn tiếp vào một thỉnh cầu, nói là có thần miếu của một ngọn núi, bị ác quỷ chiếm cứ, hi vọng hắn có thể đi trảm ác quỷ kia, trừ bỏ hại này cho bách tính phụ cận.

Mà lần này, tam thúc cũng làm rất nhiều chuẩn bị, điểm trọng yếu nhất chính là dạy hắn tu hành kiếm pháp sát quỷ, cho hắn một quyển sách, phía trên ghi chép công pháp tu hành của tam thúc.

Tên của quyển sách, chính là « Sát Quỷ Kiếm Pháp ».

Lần này, tam thúc cũng không mang hắn theo nữa, chỉ đi một mình. Cũng là lần này, Tam thúc đã một đi không trở lại.

Thế là hắn dò hỏi kỹ hơn về nơi tam thúc đã đi, sau đó từ xa nhìn thấy có một tòa miếu thờ trong khe núi, như được dãy núi ôm, địa khí hội tụ, cho người ta một loại cảm giác nơi đó tất có ác quỷ.

Mà hắn chưa luyện thành kiếm pháp, cho nên chỉ dám quanh quẩn ở nơi đó, không dám đi vào, thời gian cứ lững thững trôi qua, cho đến khi hắn tỉnh lại.

Sáng sớm, Bùi Củ tỉnh lại từ trên giường.

Cả người hắn có chút mộng, suy nghĩ của hắn còn bồi hồi ở trong giấc mộng, tại thời khắc này, lại có một loại cảm giác để hắn không biết người ở phương nào, không biết nơi nào mới là chân thực.

Thế là lập tức đứng dậy, sau đó tìm đến gia gia đã đang nấu cơm sáng.

“Gia gia, đêm qua ta nằm mơ, giống như vào miếu!” Bùi Củ lập tức nói.

“Ừm, từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức tiếp nhận truyền thừa, có thể học được bao nhiêu từ trong đó, liền xem chính ngươi.”

“Mỗi một người đi vào, thứ nhìn thấy đều không giống nhau, gia gia cũng không thể cho ngươi lời khuyên, nhưng nhất định phải nhớ kỹ một điều, không muốn bị quỷ quấn lên ở trong đó, nếu như bị quỷ quấn lên ở trong đó, sẽ đưa đến trong hiện thực.”

Truyền thừa kiếm thuật của Bùi gia, cho tới hiện tại đều là một nửa truyền bên ngoài, một nửa truyền trong miếu.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập